Đăng bởi latdat vào 29/10/2009 06:27
“Con hoạ mi xứ Andalusia đã bị sát hại!”. Tiếng kêu ấy truyền đi khắp các trung tâm văn hoá châu Âu một ngày mùa thu năm 1936 báo hiệu mở màn cuộc tàn phá nền văn minh nhân loại. Sau đó là Guernica, là Ba Lan,… là chiến tranh thế giới…
Federico García Lorca, nhà thơ lỗi lạc của Tây Ban Nha, là một trong những nạn nhân đầu tiên của chủ nghĩa phát xít. Bị bọn tướng lĩnh phản bội nền Cộng hoà bắt giữ ngày 17-8-1936, thi thể anh được tìm thấy trong đống xác 15.000 người bị bắn ngày 19-8 trên miệng một vực sâu gần Granada. Granada của đời anh, của sự nghiệp anh, nơi anh sinh ra, nơi anh về để nhận cái chết thảm khốc. “Nếu có ngày, nhờ Trời, tôi được vinh quang, thì vinh quang ấy phân nửa thuộc về Granada, nơi đã tạc nặn nên cái tạo vật tôi: thi sĩ bẩm sinh không thể cải hồi”.
Granada là một trong bốn thành phố lớn [1] của xứ Andalusia ở miền nam Tây Ban Nha, xứ sở của Carmen, của những điệu nhảy và bài hát mê cuồng, của những hội đấu bò tót làm máu đập thành tiếng trên vạn đôi môi, của những rặng ôliu ngăn ngắt, những vườn cam và hoa nhài ngát hương đêm hè khiến “những người đang ngủ bỗng khát thèm từ bao lơn nhảy xuống”. Xứ sở đặc hữu sự giao hoà hai nền văn minh Đông – Tây: nơi đây đã từng là “một trong những vương quốc đẹp nhất của châu Phi” mà ngơời Ảrập xây dựng nên, còn để lại bao dấu tích trong kiến trúc, trong nghệ thuật, trong hồn người, để lại trong không gian một cái gì mơ hồ, xa xăm, huyền bí. [2]
Sinh ra ở một làng quê gần thành Granada [3], trong một gia đình nông dân bậc trung thuộc một dòng họ lâu đời, nhà thơ thừa hưởng ở người cha tâm hồn gắn bó với đất đai, thiên nhiên, ở người mẹ trí thông minh và những năng khiếu nghệ thuật. [4] Tuổi thơ anh hoàn toàn “thôn dã” với “những đàn cừu, đồng ruộng, bầu trời, sự cô tịch” như về sau anh kể lại. Đến năm 1909 gia đình anh mới dọn lên thành phố, và ở Granada thủ phủ xưa của xứ Andalusia, García Lorca đã trải qua thời cắp sách ở bậc trung học và đại học. Một sự việc rất có ý nghĩa: ở khoa luật của đại học Granada, anh sinh viên García Lorca gặp được một người thầy, một người anh tinh thần, một người bạn lớn, đó là giáo sư Fernando de los Ríos, một nhà lý luận về chủ nghĩa xã hội, một niềm vinh dự của nền đại học Tây Ban Nha lúc đó, và sau này là Bộ trưởng Giáo dục trong chính phủ Mặt trận Bình dân.
Mùa Xuân năm 1929, theo lời khuyên của giáo sư, García Lorca lên Madrid trú ngụ ở cư xá sinh viên, nơi đang mở rộng cửa đón nhận những tư tưởng triết học và mỹ học mới mẻ nhất của thời đại. Chính ở nơi đây anh bắt đầu tình bạn với Salvador Dalí – hoạ sĩ, Bunuel – nhà điện ảnh, Rafael Alberti, Pedro Salinas – nhà thơ... Và chính ở nơi đây, thi tài của anh đã được khẳng định và chào đón trong nhiệt thành của những người bạn trẻ. Bạn bè anh kể lại: García Lorca có một sức quyến rũ lạ lùng, từ con người anh với phong độ thanh quý, vẻ vui hoạt, đôi mắt u tối nhưng lại tươi cười, nước da màu đồng, giọng nói như đồng, “một cái gì như chớp loé trong thể chất, một năng lượng luôn luôn chuyển động, một niềm vui, một sự bộc phát mãnh liệt, một vẻ trìu mến hoàn toàn siêu việt. Con người anh kỳ diệu, màu nâu, kêu gọi sự toàn phúc” (Pablo Neruda), đến kỳ tài ngẫu hứng của anh về nhạc, về hoạ, về sân khấu, về thơ, cả sáng tác lẫn thể hiện (trước khi học văn và luật, García Lorca đã say mê âm nhạc, anh còn là một hoạ sĩ có nét vẽ duyên dáng, là một người chơi dương cầm đặc sắc).
Từ những đêm thơ nhạc trong khuôn viên cư xá sinh viên, tiếng tăm nhà thơ trẻ Andalusia vang ra khắp thủ đô. Giữa làng thơ Madrid lúc đó đang ồn ào những khuynh hướng thâm nhập từ Paris, đặc biệt là trường phái siêu thực – mà biến dạng của nó tại các nước nói tiếng Tây Ban Nha có tên gọi là “sáng tạo chủ nghĩa” (créationnisme) hay “cực đoan chủ nghĩa” (ultraisme) – giữa lúc nhiều người ầm ĩ kêu gọi “Âu hoá Tây Ban Nha”, mà để chống lại, nhà thơ lớp cũ Unamuno bèn xướng lên điều ngược lại “Phi hoá châu Âu” – thơ García Lorca nổi bật lên xu hướng trở về khai thác dân ca, tìm lại những truyện thơ trữ tình và lịch sử còn lưu truyền trên miệng người dân quê tỉnh lẻ. Thế hệ thơ anh đã tìm thấy ở anh người mang sứ mệnh đẹp đẽ: tìm lại tâm hồn Tây Ban Nha đang có nguy cơ bị quên lãng, nối kết cái truyền thống với cái thời đại.
Tập thơ đầu tay của García Lorca ra đời năm 1921 đã báo hiệu sự hình thành thi tài, phong cách và hướng đi của anh. Nhưng phải đến những bài thơ sáng tác từ năm 1921 trở đi (sau này được tập hợp trong tập Thơ và bài hát) mới định hình cái giọng hót riêng quyến rũ của con “hoạ mi Andalusia”. Thời gian này anh say mê tìm tòi, ghi chép, thu thanh dân ca, đến nỗi có người bạn gọi anh là “chàng hát rong thời Trung cổ”. Năm 1922, anh cùng với nhạc sĩ Manuel de Falla tổ chức hội Cante Hondo ở Alhambra (nơi có cung điện Quốc vương Ảrập của Vương quốc Granada xưa). Cante Hondo (có nghĩa là bài hát giọng trầm) là loại dân ca độc đáo của miền Andalusia. Qua hội này, anh đã khai thác được hàng trăm bài Cante Hondo với “lời ca say đắm”, “giai điệu xưa”, tha thiết và ám ảnh như tiếng “một con hoạ mi mù ca hót”. (Người giật giải thưởng của hội là một ông cụ 73 tuổi!) Chính đây là khởi nguồn những bài thơ tuyệt vời mười năm sau sẽ ra mắt trong tập Thơ về những làn điệu Cante Hondo, trong đó những thể dạng chủ yếu của loại dân ca này (Seguidilia, Solea, Saeta, Petenera) được nhân cách hoá, được diễn tả trong thế giới thích hợp với từng thể, có các nhân vật và phong cảnh khác nhau.
Năm 1924 anh bắt tay viết những bài romance hiện đại. Romance là thể thơ có nguồn gốc từ lâu đời ở các nước dùng ngôn ngữ Latin, nhưng đặc biệt phát triển ở Tây Ban Nha, đó là những bài ca dân gian kể chuyện lịch sử, chuyện anh hùng hiệp sĩ hay tình yêu. Năm 1928 tập Romance gitan ra đời đã thành công một cách phi thường. Tên tuổi nhà thơ trẻ vượt biên giới quốc gia (tập thơ được dịch ra 20 thứ tiếng), đồng thời nhiều bài romance lại quay về thâm nhập các làng quê Tây Ban Nha và được lưu truyền như những bài dân ca, đặc biệt là trường hợp bài “Cô nàng ngoại tình” (Sau này trong khi đưa đoàn kịch La Barraca đi lưu diễn các miền quê, García Lorca đã có dịp được những cô gái làng đọc cho nghe từng đoạn trong những romance của chính anh.) Tập Romance gitan đơợc coi là tập thơ phổ biến rộng rãi nhất trong thơ ca hiện đại Tây Ban Nha.
García Lorca đã giải thích tên tập thơ của mình: “Tôi đặt tên tập romance này là gitan, bởi vì trong đó tôi ca hát xứ Andalusia, mà chất gitan là biểu hiện thuần tuý nhất, đích thực nhất của xứ ấy”.
Người gitan ở Tây Ban Nha, cũng như người digan ở Nga, người bohemien ở Tiệp, Pháp... có gốc Ấn Độ, làm thành những cộng đồng du cơ độc đáo của châu Âu. Và có lẽ chính ở vùng Andalusia, họ đã tìm thấy quê hương, cây ghi ta và những vũ điệu của giống người lang bạt đầy quyến rũ đã làm nên linh hồn của xứ này. Sau tập Romance gitan, người ta gọi García Lorca là “nhà thơ gitan”. Được gọi thế anh cảm thấy thích thú, có lúc anh còn nửa hư nửa thực gợi ra một giai thoại về “nguồn gốc gitan” bí mật của mình.
Xứ sở Andalusia đã cho García Lorca giọng điệu đích thực để hát về nó. Trong một bức thư gửi nhà thơ Guillen, Lorca viết: “Tôi chỉ muốn nói với anh rằng tôi ghét giọng đàn sáo réo rắt. Tôi yêu giọng con người, chỉ giọng con người mà tình yêu phơi trần, giọng con người nổi bật lên giữa những phong cảnh giết người”. [5]
Những phong cảnh giết người có sức cuốn hút mãnh liệt. Phải chăng cái dữ dội của “cánh đồng dựng đứng dưới hai mươi mặt trời, những dòng sông chồm lên”, cái đau đớn của “rặng Morena mạn sườn nhỏ máu”, cái “hoang vu lượn sóng” hấp dẫn ta với vẻ đẹp nghiêm trầm, bạo liệt đầy nam tính?
Và trên nền phong cảnh ấy bật lên, trần trụi, giọng con người.
Con người thơ García Lorca “miệng đầy nắng và đá lửa”, rên lên, kêu lên nỗi khao khát đốt cháy cơ thể “làn áo và thịt da/ hoá thành huyền đen thẫm”, mê cuồng như một điệu ca không biết “đi về đâu/ với tiết tấu không đầu”, nhức nhối như có “một mũi lao cắm xuống bật kêu thành tiếng” giữa hai hàm răng. Khát khao sự sống đến khắc khoải, vì con người thơ García Lorca luôn đối mặt với cái chết. Cái chết như hiện diện mọi lúc, mọi nơi. Nó “rình rập/ từ trên ngọn tháp Cordoba”, nó ở trên mũi dao nhọn run rảy “giữa lòng ngã tư/ nơi phố phường rung lên/ như sợi dây”, cái chết ám ảnh như định mệnh khắc nghiệt điểm giờ chàng đấu bò tót Ignacio:
Tất cả mọi đồng hồ đều chỉ năm giờVới bài thơ dài “Tang khúc cho Ignacio”, García Lorca đã đạt đến mức bi tráng sâu thẳm và vang dội vào bậc nhất trong thơ ca nhân loại nói về cái chết:
Ôi năm giờ chiều tăm tối!
Ignacio lên từng bậc thangTừ cuộc tranh chấp vĩnh hằng không thể hoà giải giữa sự sống – cái chết, những khao khát không bao giờ thoả mãn, những cái đích không bao giờ đạt được... Sự bất lực của phận người sinh ra nỗi buồn chất chứa thơ anh, nỗi buồn có trăm biến dạng: thất vọng, ưu phiền, xa vắng, đắm chìm, cô tịch… Có điều nỗi buồn García Lorca không hề có sắc màu bi luỵ yếu hèn. Nó là tiếng kêu đau đớn của kiếp người vút lên như “cây cầu vồng đen” trước cái trơ trơ nhẫn tâm của trời xanh, của núi xa im lặng. Nó lành mạnh như “nỗi ưu phiền màu đen” của cô gái gitan “chạy theo hạnh phúc”.
Cõng trên lưng cái chết.
Tìm kiếm bình minh
Mà bình minh không có
Tìm bóng đích thực mình
Mà giấc mơ đánh lạc
Tìm thân mình khoẻ đẹp
Mà thấy máu mở tuôn...
Điệu nhảy những bức tường khuấy động miền đồng cỏ
Và nước Mỹ ngạt thở vì máy móc với lệ tuôn.
Khi trăng lênĐó là nước Mỹ đang bước vào thời kỳ khủng hoảng kinh tế. Nạn nhân của nó là “những đứa trẻ” bị “những đồng bạc như đàn ong giận dữ cắn xé tan tành”, những “phụ nữ chết chìm trong dầu mỡ”, “những người loạng choạng vì chứng mất ngủ/ như thể vừa chìm trong máu ngoi lên”.
Những ròng rọc sẽ quay làm rối bầu trời
Một thế giới đầy kim sẽ vây bọc trí nhớ
Và những quan tài sẽ chở đi những ai không việc làm
Trong nghĩa địa xa vời có một người chếtChủ đề cái chết trong tập thơ này được đào sâu triệt để, với một sự quằn quại tìm kiếm có tính chất một cuộc nổi loạn bản thể học, khiến tập thơ nhiều lúc mở ra những vực thẳm khôn dò, đe doạ dẫn nhà thơ đến bế tắc đen tối, hư vô. Song, điều đáng chú ý là, ở bất cứ bài thơ nào, sự nổi loạn bản thể học cũng gắn nhơ hình với bóng với sự phản kháng xã hội.
Than vãn suốt ba năm
Vì đầu gối còn mang một phong cảnh khô cằn
Và đứa trẻ sáng nay chôn khóc la dữ dội...
Tôi biết làm gì đây: sắp xếp lại những phong cảnh?Anh phẫn nộ kêu gọi sự trừng phạt và mơ ước “một đứa trẻ da đen/ thông báo cho lũ người da trắng của thế giới vàng/ ngày đăng quang của lúa”.
Sắp xếp lại những mối tình sau đó sẽ thành những tấm hình, những mẩu gỗ và những bụm máu?
Không, không. Tôi tố cáo!…
Người Đen! Người Đen! Người Đen! Người Đen!
Máu không lối thoát, trong đêm của anh đêm bị lật nhào
Máu không sắc đỏ. Máu giận dữ dưới làn da,
Mãnh liệt trong ngạnh dao găm và lòng cảnh vật.
Ôi! Harlem, bị cải trang!Có lẽ trong tập thơ này ta thấy nhà thơ đã hoàn toàn bị chi phối bởi duende, những câu thơ vọt thẳng từ cõi thẳm sâu của tiềm thức thành luồng phún xuất, phá vỡ tiết điệu nhịp nhàng được trí tuệ kiểm soát trong thơ anh trơớc đó, những tiếng thét rợn gáy, những ảnh tượng hãi hùng và nhiều lúc phi lý, tối tăm như những gì đè nặng lên ta trong những cơn ác mộng. García Lorca ở đây là tiếng kèn trumpet âm u và sang sảng giọng đồng.
Ôi! Harlem, bị một đám y phục không đầu đe doạ!
Lorca
Những đồi ô liu chạy trong trăng bạc
Góc tối toa tàu con tim tôi đập
Lorca
Đồng mênh mông rực cháy và nứt toác
Đâu rồi kị sĩ Cordoba?
Chỉ một bóng cao bồi Far West
Giữa phim trường bao la [8]
Lorca
Nhịp chân dồn dập gitan
Trên sàn diễn giả trang hang đá
Trán nàng gịot giọt mồ hôi
Biển tháng chín mình tôi
Địa Trung Hải sóng chạy về tít tắp
Lorca
Đêm bập bùng ghia Granada
Bom nổ sớm mai quảng trường tan tác [9]
Đăng bởi Kiếm Khách vào 08/03/2021 11:10
Mình thấy có 1 bài mà trước học có đoạn:
“cô con gái mặt đẹp
Đang hái quả ô-liu
Ngọn gió quen ve vuốt
Ôm tấm thân yêu kiều“
...
Bài tên là “Bài hát” do Tế Hanh dịch mà không thấy ở trên.