Đăng bởi Vanachi vào 24/06/2007 14:35, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 16/08/2008 15:48
Bài thơ được viết bằng tiếng Tây Ban Nha nhưng chưa có nguyên tác, xin mời xem bản dịch.
Nếu bạn có thông tin về nguyên tác của bài thơ, xin mời gửi vào bình luận ở dưới.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 15/08/2008 15:42
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 15/08/2008 15:47
Anh nhắc tên em hàng đêm
trong lặng câm bóng tối
Khi những vì sao tụ họp về giải ngân hà
khi rừng lá mờ mơ ngủ
rủ xuống con đường mòn lối
Khi ấy con người anh tưởng chừng trống rỗng
bởi những âm thanh và một nỗi đau
Những giờ khắc cuồng điên
có người bất giác cất lên
lời hát về quá khứ
Anh nhắc tên em đêm ấy
trong lặng câm bóng tối
Tên em vang lên mới xa lạ làm sao
như chưa từng được gọi
Cái tên xa hơn cả những vì sao
và buồn hơn cơn mưa rời rã
Anh có thể yêu emlần nữa chăng?
như anh từng biết yêu ngày ấy?
Lẽ nào tim anh đây có lỗi?
Và tình anh sẽ ra sao
khi màn sương trắng xóa tan rồi?
Mối tình lặng và sáng?
Anh nào biết.
Giá có thể nhìn trăng mà bói tình
Như vặt những cánh hoa cúc dại
Hả em?
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 15/08/2008 15:44
Я твое повторяю имя
по ночам во тьме молчаливой,
когда собираются звезды
к лунному водопою
и смутные листья дремлют,
свесившись над тропою.
И кажусь я себе в эту пору
пустотою из звуков и боли,
обезумевшими часами,
что о прошлом поют поневоле.
Я твое повторяю имя
этой ночью во тьме молчаливой,
и звучит оно так отдаленно,
как еще никогда не звучало.
Это имя дальше, чем звезды,
и печальней, чем дождь усталый.
Полюблю ли тебя я снова,
как любить я умел когда-то?
Разве сердце мое виновато?
И какою любовь моя станет,
когда белый туман растает?
Будет тихой и светлой?
Не знаю.
Если б мог по луне гадать я,
как ромашку, ее обрывая!
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 16/08/2008 00:23
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 16/08/2008 00:36
Bài hát phổ nhạc lời thơ bản tiếng Nga, nhưng đã không hoàn toàn giống lời thơ nguyên tác:
Я твое повторяю имя
по ночам во тьме молчаливой,
когда собираются звезды
к лунному водопою
И кажусь я себе в эту пору
пустотою из звуков и боли,
обезумевшими часами,
что о прошлом поют поневоле.
Я твое повторяю имя
по ночам во тьме молчаливой,
и звучит оно так отдаленно,
как еще никогда не звучало.
Это имя дальше, чем звезды,
и печальней, чем дождь усталый.
Mне так страшно казаться часами,
что о прошлом пою поневоле!
Я твое повторяю имя
по ночам во тьме молчаливой,
Полюблю ли тебя я снова,
как любить мы умели когда-то?
И какою любовь моя станет,
Будет тихой и светлой -
Я знаю.
Mне так страшно казаться часами,
что о прошлом пою поневоле!
Я твое повторяю...