Đăng bởi hongha83 vào 11/05/2013 09:54
A Conchita García Lorca
La luna vino a la fragua
con su polisón de nardos.
El niño la mira, mira.
El niño la está mirando.
En el aire conmovido
mueve la luna sus brazos
y enseña, lúbrica y pura,
sus senos de duro estaño.
Huye luna, luna, luna.
Si vinieran los gitanos,
harían con tu corazón
collares y anillos blancos.
Niño, déjame que baile.
Cuando vengan los gitanos,
te encontrarán sobre el yunque
con los ojillos cerrados.
Huye luna, luna, luna,
que ya siento sus caballos.
Niño, déjame, no pises
mi blancor almidonado.
El jinete se acercaba
tocando el tambor del llano.
Dentro de la fragua el niño,
tiene los ojos cerrados.
Por el olivar venían,
bronce y sueño, los gitanos.
Las cabezas levantadas
y los ojos entornados.
Cómo canta la zumaya,
¡ay, cómo canta en el árbol!
Por el cielo va la luna
con un niño de la mano.
Dentro de la fragua lloran,
dando gritos, los gitanos.
El aire la vela, vela.
El aire la está velando.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 11/05/2013 09:54
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 11/05/2013 09:54
Tặng Conchita García Lorca
Trăng bay xuống lò rèn
Váy kết bằng hoa trắng
Chú bé giương mắt tròn
nhìn trăng, nhìn trăng mãi
Khi động làn gió êm
dâm dật và thuần khiết
trăng mở đôi vú ngần
đúc bằng kim loại cứng
- Đi đi trăng, trăng ơi
Bọn gi-tan mà đến
chúng sẽ moi tim cô
làm chiếc vòng nhẫn trắng
- Để tôi nhảy chú ơi
Đám kỵ sĩ tới nơi
sẽ thấy chú nằm dài
trên chiếc đe, nhắm mắt
- Đi đi trăng, trăng ơi
Nghe tiếng ngựa chúng rồi
- Buông ra, kẻo nhàu nát
màu trắng hồ của tôi
Gõ nhịp rung cánh đồng
chàng kỵ sĩ tới gần
Trong lò rèn lặng lẽ
nhắm mắt, chú bé nằm
Từ vườn ô liu đến
bọn gi-tan da đồng
mơ mộng, đầu ngẩng cao
mắt chập chờn thức ngủ
Trên cây con cú rúc
cú rúc chi mà ghê
Trên trời trăng bước đi
tay dắt tay chú bé
Khóc ròng quanh chiếc đe
bọn gi-tan tuyệt vọng
Làn gió êm thức mãi
gió thức suốt đêm dài