Dưới đây là các bài dịch của Mi. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 62 trang (619 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Trùng đề Truyền Đăng sơn (Nguyễn Cẩn (II)): Bản dịch của Minh Sơn Lê

Đề thơ lên đá vua Thánh Tông,
Cao hàng trăm thước núi biển Đông.
Gió trời, sóng biển ngày đêm vỗ,
Năm trăm năm rồi, chữ còn trông.
Dám xưng ngự bút; hừ, ai hoạ?
Trịnh Vương gửi gấm ý cuồng ngông.
Ta đến, rút gươm hờn lẫn tức,
Tiếc cho vua bộc hậu Lê dòng!

Ảnh đại diện

Điếu Huy quận công (Ngô Thì Nhậm): Bản dịch của Minh Sơn Lê

Sinh ra, xác sẵn khí hùng
Chết đi, thần khí đọng vùng mênh mông
Xác tan, nhưng vũ trụ còn
Với trời chẳng thẹn, đất không hổ gì
Tầm thường quan quách nghĩa chi?
Sống đời chí sĩ chết đi không màng
Sông Lô Nhị chảy dặm ngàn
Ngọn Nham Biền đứng như mang chín rồng
Dẫu người ấy chôn bãi sông
Thẹn vì chưa kịp chôn giòng ác quân
Mượn ngòi bút tạ trung nhân
Ngàn năm chín suối vẫn vùng đứng lên

Ảnh đại diện

Những khoảnh khắc (Robert Rozhdestvensky): Bản dịch của Nhất Minh

Đừng ngạo nghễ khi nghĩ về khoảnh khắc,
Sẽ đến khi bạn tự hiểu mà thôi.
Chúng rít lên như bên thái dương đạn bắn,
Có biết bao khoảnh khắc trong đời…

Những khoảnh khắc nén dồn nhiều năm tháng,
Những khoảnh khắc nén hàng thế kỷ thời gian.
Và đôi lúc tôi không hiểu được,
Đâu khoảng khắc cuối cùng, đâu khoảnh khắc đầu tiên…

Mỗi khoảnh khắc có nguyên nhân tồn tại,
Có tiếng chuông, có dấu ấn riêng mình.
Chúng phân phát cho ai điều tủi hổ,
Ai thành bất tử, ai khổ sở điêu linh!

Nhiều khoảnh khắc nhỏ dệt thành cơn mưa lớn,
Chảy xuống từ trời chỉ là nước mà thôi.
Vậy mà bạn đôi khi nửa đời chờ đợi
Khoảnh khắc của mình, bao giờ đến nơi…

Khoảnh khắc sẽ tới như một một ngụm,
Ngụm nước khát thèm vào ngày hạ chói chang.
Đơn giản hãy nhớ về nghĩa vụ
Từ khoảnh khắc đầu tiên đến khoảnh khắc sau cùng.

Đừng ngạo nghễ khi nghĩ về khoảnh khắc,
Sẽ đến khi bạn tự hiểu mà thôi
Chúng rít lên như bên thái dương đạn bắn
Có biết bao khoảnh khắc trong đời…

Ảnh đại diện

Tôi lại về đây (Sergei Yesenin): Bản dịch của Nhất Minh

Tôi lại về đây, gia đình thân thuộc
Dịu dàng miền quê sâu lắng, trầm tư.
Chạng vạng vệt tối ẩn sau núi xa mờ,
Cánh tay tuyết trắng đưa lên vẫy gọi.

Sợi tóc bạc của bầu trời u tối
Bay lững lờ xoắn xuýt cạnh bên.
Nỗi buồn chiều kéo đến, dâng lên
Gây trong lòng nỗi nghẹn ngào xúc động.

Trên các mái vòm nhà thờ sừng sững
Bóng hoàng hôn hạ xuống thấp hơn.
Ôi những bạn bè năm xưa vui vẻ sớm hôm
Tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại!

Tháng năm qua, lãng quên đã trải,
Các bạn tôi ngày tháng đi luôn.
Chỉ dòng nước vẫn như trước trào tuôn
Nghe ồn ã sau cối xay cánh quạt.

Và tôi thường khi chiều về tối sẫm
Dưới tiếng kêu cói gãy ngoài đường,
Tôi nguyện cầu cùng miền đất khói sương
Cho những người đã ra đi mãi mãi.

Ảnh đại diện

Những ngôi sao (Sergei Yesenin): Bản dịch của Nhất Minh

Hỡi những vì sao trên cao toả sáng!
Bạn giữ điều gì, che giấu sớm hôm?
Đang ẩn đi tư tưởng nào sâu sắc
Bằng sức lực ai giam giữ tâm hồn?

Hỡi những vì sao trên trời dày đặc,
Sao bạn quyền năng, đẹp đẽ tuyệt vời
Hỡi sao trời, bạn say mê gì vậy,
Khao khát kiếm tìm tri thức sục sôi?

Xin hỏi vì đâu bạn ngời toả sáng,
Lấp lánh vòm trời, rộn rã tinh khôi,
Mà khiến trái tim dịu dàng, âu yếm
Hỡi những vì sao xa lắc trên trời!

Ảnh đại diện

“Những giấc mơ tôi...” (Sergei Yesenin): Bản dịch của Nhất Minh

Những ước mơ tôi tìm về miền xa lắc,
Nơi khóc than, rên rỉ, sầu đau,
Cùng sẻ chia nỗi buồn người khác
Và nỗi đớn đau, vật vã, lo âu.

Tôi tìm được cho mình nơi đó
Niềm vui đời, khúc hát hân hoan.
Và chính nơi số phận nhiều trắc trở
Tôi sẽ tìm cảm hứng tuôn tràn.

Ảnh đại diện

Đợi anh về (Konstantin Simonov): Bản dịch của Nhất Minh

Hãy đợi anh, anh sẽ về em nhé.
Chỉ cần em chờ đợi thật nhiều,
Hãy đợi anh, dù sầu muộn bao nhiêu,
Dù mưa rơi, mùa thu vàng lá rụng.
Hãy đợi anh, dù tuyết rơi tràn ngập,
Hãy đợi anh, dù trời nắng chói chang,
Hãy đợi anh, dù mọi kẻ bàng quan,
Không còn ai được người thân chờ đợi.
Hãy đợi anh, dù từ xa vời vợi
Không thư nào đến được tay em.
Hãy đợi anh, dù nhàm chán, đan xen,
Mọi người khác đã chán, thôi chờ đợi.

Hãy đợi anh, anh sẽ về em nhé,
Đừng chúc phúc và những điều lành
Cho những người lòng trông ngóng mong manh,
Đã từ lâu họ lãng quên chờ đợi.
Dù mẹ già và dù cho con dại
Đã vững tin anh chẳng sống trên đời.
Dù bạn hữu chờ đợi mệt rã rời,
Ngồi quây quần với nhau bên bếp lửa,
Nâng   ly rượu tưởng nhớ người quá cố,
Thì em yêu vẫn cứ đợi luôn luôn
Đừng vội vàng uống rượu chia buồn.

Hãy  đợi anh, anh sẽ về em nhé!
Đầy coi khinh bao chết chóc nơi này
Ai không chờ, hẳn sẽ nói:”Gặp may”
Họ không hiểu, nơi chiến trường nóng bỏng,
Em cứu anh bằng đợi chờ, mong ngóng.
Chỉ đôi ta hiểu được mà thôi,
Anh sống sót bởi lẽ không ai người
Biết đợi chờ như em yêu đã đợi.

Ảnh đại diện

“Sớm hôm nay, Trời dậy lúc bình minh...” (Irina Samarina-Labyrinth): Bản dịch của Nhất Minh

Từ sáng sớm hôm nay Chúa thức…
Ngài đọc khẩn cầu, than vãn của nhân gian…
Và từ chiếc bình không điều lừa dối
Rót xuống lòng người điều họ cầu xin…

Nhưng không phải trái tim ai cũng mở
Dành chỗ cho phép lạ nhiệm màu.
Nào ghen tị, hận thù chắn lối…
Nào lòng tham ngăn cản trước sau…

Có ai đó lòng dâng đầy kín hết
Nỗi buồn đau, tai hoạ, tủi hờn.
Và Chúa tiếc trái tim naỳ giấu kín…
Không chỗ đâu để Ngài rót yêu thương.

Chúa buồn rầu là con người không biết
Thanh tẩy tâm hồn khỏi chua xót, tủi hờn..
Tháng ngaỳ trôi, trái tim dần chai sạn
Rồi tim biến thành viên đá hoa cương…

Nhưng Chúa đi, dõi xem, cười mãn nguyện,
Khi gặp những tim yêu tha thiết, nồng nàn.
Ngài lấy bình và tận tâm rót xuống
Những trái tim này hạnh phúc miên man…

Mà con người dần dần hắt bỏ
Ân điển Chúa ban tặng cách chân thành,
Và buộc tội hết xung quanh lầm lỡ
Quên tìm lỗi trong chính bản thân…

Xét cho cùng, nếu ta tin và tha thứ,
Biết yêu thương, cảm tạ, bỏ qua,
Thì hạnh phúc Chúa không đo bằng giọt
Ngài cho ta cả bình hạnh phúc thiết tha.

Ngày hôm nay Chúa dậy từ sáng sớm
Phiếu cầu xin thùng lớn dưới chân Ngài…
Cạnh đó một bức thư không xin gì, chỉ viết:
“Cảm tạ Ngài vì mọi sự, Chúa tôi…”

Ảnh đại diện

Người đàn bà như biển lạ (Evgeny Evtushenko): Bản dịch của Nhất Minh

Phụ nữ luôn luôn đôi chút giống biển xanh.
Biển luôn có gì thoáng giống như phụ nữ.
Những con sóng lẩn sau tầng đá nhỏ,
Chúng nấp đi sau khuôn ngực gầy.

Sóng tràn đầy cảm xúc, linh cảm ngất ngây,
Như cuộn trên vực sâu chết chóc,
Làn sóng tóc quăn uốn cong lạ mắt,
Muôn chim hải âu hét, lượn trên đầu.

Để rũ bỏ khỏi những vết dầu loang quá khứ từ lâu
Phụ nữ tự thanh tẩy bằng cơn bão tố,
Dưới da nàng, trong huyết quản mong manh dễ vỡ
Đang sục sôi giông bão ầm ào.

Có biết bao mảnh vỡ nhỏ lao xao
Đang nằm trong đáy sâu trí nhớ.
Mà hy vọng như những con cá nhỏ
Lại xông lên ngậm miếng mồi câu.

Phụ nữ như biển xanh kêu gọi hồi lâu
Nhưng đàn ông như những con tàu lướt đi trên sóng
Chỉ chạm đến phần trên của tâm hồn sống động
Mà bỏ qua thăm thẳm những tầng sâu.

Phụ nữ, giống như biển, với trời xanh khẩn cầu
Mong sóng yên, biển lặng, mong điều nho nhỏ tới
Phụ nữ là biển đặc biệt vô cùng hết nói,
Có thể rơi xuống biển, đắm chìm.

Ảnh đại diện

Sonnet 018 (Anh có nên ví em với ngày mùa hạ) (William Shakespeare): Bản dịch của Nhất Minh

Anh có nên so em với vẻ đẹp kia ngày hạ?
Không, em đẹp hơn, đằm thắm, ôn hoà.
Những cơn gió tháng Năm khiến nụ hoa lay động,
Mùa hạ chẳng kéo dài mãi mãi với ta.

Trời có lúc nắng vàng dàn trải,
Lại có những khi ủ dột mây đen…
Không sắc đẹp nào trường tồn mãi mãi
Do thời gian bụi cuốn bên thềm.

Nhưng sắc xuân em chẳng nhuộm màu năm tháng,
Vẻ bóng bảy em đâu úa héo, tàn hơi.
Không, kể cả cái chết trước sắc đẹp em bất lực
Trong thơ anh em vẫn sống muôn đời.

Chừng nào con người vẫn xúc cảm, mộng mơ
Thơ anh còn, em vẫn mãi trong thơ!

Trang trong tổng số 62 trang (619 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối