Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Cao Bá Quát » Thơ chữ Hán
西洋少婦衣如雪,
獨憑郎肩坐清月。
卻望南船燈火明,
把袂喃喃向郎說。
一碗醍醐手懶持,
夜寒無那海風吹。
翻身更倩郎扶起,
豈識南人有別離。
Tây Dương thiếu phụ y như tuyết,
Độc bằng lang kiên toạ thanh nguyệt.
Khước vọng Nam thuyền đăng hoả minh,
Bả duệ nam nam hướng lang thuyết.
Nhất uyển đề hồ thủ lãn trì,
Dạ hàn vô ná hải phong xuy.
Phiên thân cánh thiến lang phù khởi,
Khởi thức Nam nhân hữu biệt ly!
Người thiếu phụ phương Tây áo như tuyết
Tựa vai chồng dưới bóng trăng thanh
Nhìn thuyền người Nam thấy đèn lửa sáng
Kéo áo chồng thì thầm nói
Tay cầm uể oải một chén sữa
Đêm lạnh à đây gió biển thổi
Nghiêng mình đòi chồng đỡ dậy
Biết chăng có người Nam đang chịu cảnh biệt ly.
Trang trong tổng số 2 trang (11 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi Vanachi ngày 26/08/2005 16:18
Có 1 người thích
Thiếu phụ Tây Dương áo trắng phau,
Tựa vai chồng dưới bóng trăng thâu,
Ngó thuyền Nam thấy đèn le lói,
Kéo áo rì rầm nói với nhau.
Hững hờ cốc sữa biếng cầm tay,
Gió bể đêm sương thổi lạnh thay!
Uốn éo đòi chồng nâng đỡ dậy,
Biết đâu nỗi khách biệt ly này?
Gửi bởi Vanachi ngày 09/02/2006 07:02
Có 1 người thích
Thiếu phụ phương Tây áo trắng tuyết,
Vai chồng ngồi tựa dưới vầng nguyệt.
Nhìn thuyền Nam đến rực hoa đèn,
Kéo áo nói chồng câu nhỏ nhít.
Chén sữa thờ ơ cầm một tay,
Phải chăng gió biển lạnh đêm nay.
Nghiêng mình cô muốn chàng nâng dậy,
Có biết người Nam ly biệt đây.
Gửi bởi Đông Hải Cù Sinh ngày 10/10/2008 08:04
Có 1 người thích
Các bác ơi, sửa giùm em mấy chữ Hán:
1. Câu 1: Tây dương (洋) không phải "Tây phương"
2. Câu 2: Thanh 清 nguyệt bác ạ, không phải "minh nguyệt"
Cám ơn các bác!
Gửi bởi hongha83 ngày 21/10/2011 04:57
Thiếu phụ phương Tây áo màu huyết
Dưới trăng bên chồng ngồi ghé vai
Ngó sang thuyền Nam đèn nến sáng
Tay nắm áo chồng trò chuyện dài
Một li sữa cầm vẻ chểnh mảng
Đêm biển từ đâu gió lạnh về
Đứng lên lại có chồng nâng đỡ
Có biết người Nam nỗi biệt ly
Cô đầm áo trâng tuyết in
Vai chồng khẽ ngả ngắm nhìn trăng trong
Thấy thuyền ta sáng - liếc trông
Lạ lùng cô kéo áo chồng líu lô
Cầm tay cốc sữa hững hờ
Lả người trước gió biển vừa chuyển đêm
Nũng chồng - đòi đỡ mình lên
Có hay ly khách thuyền bên đang buồn...
Cô gái phương Tây áo như tuyết
Ngồi kề vai chồng dưới ánh nguyệt
Nhìn sang thuyền ta đèn sáng choang
Níu áo, cùng chồng nói ríu rít
Uể oải cốc sữa biếng cầm tay
Gió bể chừng e đêm lạnh đây
Nhích lại còn đòi chồng đỡ dậy
Tình ta ly biệt có ai hay
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Nguyễn Đông Ngạn ngày 22/10/2011 22:34
Thiếu phụ Tây Dương, áo như tuyết
Tựa vai chồng, dưới nguyệt đêm thanh
Nhìn đèn sáng bên thuyền Nam
Kề vai níu áo, ríu ran chuyện trò
Tay cầm chén sữa to, uể oải
Đêm lạnh sao chịu mãi gió khơi
Nghiêng mình đòi nâng dậy ngồi
Biết đâu thuyền khách có người biệt ly!
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 23/01/2015 00:09
Trong cuộc đời chìm nổi của mình, Cao Bá Quát có dịp đi lại nhiều nơi. Nhà thơ ở vào số ít các quan lại triều Nguyễn được ra nước ngoài. Đó là khoảng cuối năm 1841, hoặc đầu năm 1842, sau khi ông bị triều đình bắt giam vì tội sửa hộ bài thi của thí sinh. Chuyến đi ấy thật ra cũng chẳng có gì là vẻ vang, bởi phái đoàn của ông sang Indonesia và Campuchia nhằm mục đích đem đường đi bán để đổi lấy những thứ hàng xa xỉ về cho triều đình. Với Cao Bá Quát, có thể đây lại là dịp may, vì nhà thơ được có dịp ra khỏi một đất nước đang bế quan toả cảng, nhìn ngắm thiên hạ.
Trong chuyến đi ấy, Cao Bá Quát đã sáng tác khá nhiều thơ. Bài Dương phụ hành là một trong những bài được viết trong cuộc hành trình vất vả đó. Bài thơ thế hiện cái nhìn tinh tế, phóng khoáng của một vị quan phương Đông, vốn là nơi rất cổ hủ, khe khắt, đối với cảnh tình tự, âu yếm của một đôi vợ chồng trẻ Tây dương. Chính vì lẽ đó, có người đã xem đây như một “bài kí”.
Phiên âm:Đúng! Dương phụ hành là một bài kí bằng thơ kể chuyện vào một đêm thanh vắng, giữa biển cả, có một người phụ nữ (Tây dương) đang nũng nịu với chồng. Nàng có thấy ánh đèn sáng ở một chiếc thuyền gần đó (Nam thuyền). Song, mặc, bây giờ nàng chỉ biết có chồng. Gió bể thổi lạnh đến không chịu nổi (Dạ hàn vô ná hải phong xuy), nàng cùng mặc. Tình yêu khiến người ta có thể quên đi tất cả!
Tây dương thiếu phụ y như tuyết,
Độc bằng lang kiên toạ thanh nguyệt,
Khước vọng Nam thuyền đăng hoả minh,
Bá duệ nâm nâm hướng lang thuyết.
Nhất uyển đề hồ thủ lãn trì,
Dạ hàn vô ná hải phong xuy.
Phiên thân cảnh sảnh lang phù khởi,
Khởi thức Nam nhân hữu biệt li.
Dịch nghĩa:
Người thiếu phụ Tây dương áo tráng như tuyết,
Dựa vai chồng dưới bóng trăng thanh.
Nhìn thuyền người Nam thấy đèn lửa sáng,
Kéo áo nói rì rẩm với chàng.
Một cốc sữa hững hờ trên tay,
Gió bể thổi hơi lạnh ban đêm không chịu nổi.
Nghiêng mình đòi chồng nâng dậy,
Há có biết người Nam đang ở cảnh biệt li.
Khởi thức Nam nhản hữu biệt li.Chỉ có một câu thơ thôi nhưng người đọc giật mình, thảng thốt. Hoá ra, con người suốt từ đầu đến giờ cứ lặng lẽ ngắm nhìn đôi uyên ương kia đang đau đớn nhường nào! Câu thơ ấy cung xoá đi ý nghĩ cho rằng con người đó nhìn đôi uyên ương khá tò mò. Không! Mắt ông đang nhìn chăm chú, không bỏ sót chi tiết nào nhưng lòng lại nghĩ về hướng khác, hướng của quê nhà, nơi mịt mù xa cách. Như đã nói, cả bảy câu thơ trên bộc lộ một tư tưởng, còn chỉ một câu thơ cuối lại bày ra cả một nỗi lòng. Thế là, tất cả trên kia đều đối lập với nó. Nào là bầu trời cùng ánh trăng thanh, nào là cảnh thiết tha thân mật, nào là những cơn gió bể buốt lạnh… Khi nào cũng vậy Cao Chu Thần luồn đối lập, luôn một mình trơ trọi trên thế gian. Không một ai có thể chia sẻ cùng ông!
(Biết đâu nỗi khách đang sầu biệt li)
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 25/07/2016 20:38
Thiếu phụ người tây áo như tuyết
Ngồi tựa vai chồng dưới bóng nguyệt
Nhìn sang thuyền nam sáng ánh đèn
Kề vai kéo áo chuyện liên miên
Hờ hững tay nâng cốc sữa lớn
Đêm lạnh chịu sao cơn gió lộng
Uốn mình nũng nịu đòi chồng nâng
Có biết thuyền nam khách sầu không
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 13/07/2018 21:08
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 24/09/2019 11:20
Thiếu phụ Tây dương áo tuyết pha,
Tựa vai chồng dưới bóng trăng xa.
Nhìn thuyền đèn lửa người Nam sáng,
Kéo áo chồng lời lẻ thiết tha.
Uể oải tay cầm một chén sữa,
Đêm nay gió biển lạnh nhiều mà!
Nghiêng mình chồng đỡ nàng đòi dậy.
Chẳng biết người Nam buồn nhớ nhà.
Trang trong tổng số 2 trang (11 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối