SO SÁNH THƠ DỊCH
Câu lạc bộ Thơ dịch Hán Việt Pháp Anh được “đăng đàn” vào Thi Viện .net cũng hơn hai năm nay Chúng tôi chân thành cám ơn các bạn đọc thơ của chúng tôi Nguyện vọng của chúngt
tôi là mong nhận được những phê bình nhận xétđể mà còn học tập ,rút kinh nghiệm Rất mong được giao lưu thơ, trao đổi kinh nghiệm Mong nhận được thơ dịch của các bạn post
vào CLB thơ dịch Hán Việt Pháp Anh.
Chungs tôi đăng mấy bài thơ dịch trên cùng một tựa đề, cùng một tác giả, của hai người dịch khác nhau để chúng ta tham khảo, rút kinh nghiệm.
TRÀNG GIANG
(Huy Cận)
Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,
Con thuyền xuôi mái nước song song
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;
Củi một cành khô lạc mấy dòng.
Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,
Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều
Nắng xuống ,trời lên sầu chót vót
Sông dài,trời rộng,bến cô liêu.
Bèo giạt về đâu ,hàng nối hàng;
Mênh mông không một chuyến đò ngang.
Không cầu gợi chút niềm thân mật,
Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.
Lớp lớp mây cao đùn núi bạc
Chim nghiêng cánh nhỏ;bóng chiều sa.
Lòng quê dọn dợn vời con nước,
Không khỏi hoàng hôn cũng nhớ nhà.
FLEUVE IMMENSE
Le fleuve au gré des flots déroule la tristesse.
La barque suit rapide,les courants parallèles.
La barque fuit,l’eau vient:chagrin de tous côtés
Une branche de bois mort dérive en détresse.
Sur le banc de sable isolé,un vent souffle,plaintif.
Tout au loin meurt le bruit de quel marché tardif.
Le jour descend; haut monte un ciel vertigineux;
Fleuve long,ciel vaste,embarcadère perdu.
Ou vont s’échouer ces lentilles file après file?
Nul sampan traverser ne tisse l’étendue,
Nul pont l’enjambant par des arches familières,
Se succèdent, muets,sables d’or ,rives vertes.
De grands cumulus glissent,dessinent des cimes d’argent.
Penchant l’aile l’oiseau fait choir le crépuscule
La nostalgie au fil de la marée ondule,
Sans fumée vespérale nait bien le souvenir
Tr Paul Schneider
(Cù Huy Cận
Marée de la Mer Orientale
Traduit du vietnamien par Paul Schneider ).
FLEUVE IMMENSE
Houle des vagues,fleuve immense,tristesse à l’infini;
Elles descendent,les jonques;ramant entre les eaux parallèles,
Elles rentrent,les jonques;les flots remontent,détresse aux cent carefours;
Branche morte égarée parmi tant et tant de courants.
Rares flots,bise esseulée;
Au loin,quelque part,les derniers bruits du marché.
La lumière tombe ,l e ciel monte au firrmament.
Vaste fleuve,ample ciel,et désert embarcadère.
De fragiles roseaux dérivent au fil des eaux
Immensité: entre les rives ,nul bac,
Nul pont,pour redire l’ombre intime.
En silence se suivent vertes berges,plages d’or.
De grands cumulus glissent,dessinent des cimes d’argent;
L’oiseau baisse son aile frêle;l’ombre du soir descend,
Le mal du pays déferle par –delà les marées;
Dans le crépuscule ,nulle fumée et,pourtant,oh!les toits de mon enfance!
Anthologie de la poésie vietnamienne
Gallimard
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu