Thơ » Việt Nam » Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn » Phan Huy Ích » Dụ Am ngâm lục » Dật thi lược toản quyển 2 (1791-1796) » Cúc thu bách vịnh (1796)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 18/08/2024 14:36
低徊蟾影瞰高堂,
錯落蘆花滿曲塘。
檢點時光頻愛景,
研磨易理重含章。
酣歌匪是矜長樂,
齒髮寧無感晚陽。
身未到禪難卻俗,
欲醫狂僻莫知方。
Đê hồi thiềm ảnh khám cao đường,
Thác lạc lô hoa mãn khúc đường.
Kiểm điểm thời quang tần ái cảnh,
Nghiên ma Dịch lý trọng hàm chương.
Hàm ca phỉ thị căng trường lạc,
Xỉ phát ninh vô cảm vãn dương.
Thân vị đáo thiền nan khước tục,
Dục y cuồng tích mạc tri phương.
Bóng thiềm thấp thoáng ló vào nhà cao,
Bông lau xờ xạc đầy cả góc ao.
Tính thời gian trôi qua, càng thêm mến cảnh,
Nghiền ngẫm Dịch lý, trọng chữ “hàm chương”.
Say sưa ca hát đâu để khoe cuộc đời sung sướng mãi,
Răng tóc đổi khác lẽ nào không cảm khái trước bóng chiều.
Thân chưa tới cõi thiền, khó lòng tránh tục,
Muốn chữa bệnh cuồng si, không biết cách nào.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 18/08/2024 14:36
Bóng thiềm thấp thoáng ló nhà cao,
Xờ xạc bồng lau khắp góc ao.
Đọc chữ “hàm chương” càng phải ngẫm,
Ngắm bề hảo cảnh cũng nên yêu.
Rượu thơ đâu phải khoe đời sướng,
Răng tóc ai không cảm bóng chiều.
Chưa tới cõi thiền, khôn lánh tục,
Bệnh cuồng muốn chữa, biết phương nao?