Trường An nỗi nhớ khôn nguôi
Giếng vàng rậm rực tiếng kêu thu sầu
Đèn con leo lét nhớ người
Mênh mông sương lạnh thêm rầu lòng ai
Cuốn rèm bảng lảng trăng soi
Xót xa ngữa mặt lên trời mà than
Mỹ nhân cách lớp mây ngàn
Trời cao thăm thẳm nước lan biếc hồ
Trời cao đất rộng bơ vơ
Quan san cách trở khó đưa mộng hồn
Nhớ nhung nhung nhớ bồn chồn
Nát gan đứt ruột nỗi buồn tương tư