Anh đã hôn em qua dòng lệ nhỏ.
Chỉ có điều em không thấy lệ đâu,
Bởi vì trong cái đêm mùa thu ấy
Trời tối đen, hơi ẩm ướt u sầu.
Trên mặt đất thảm lá vàng bay rối,
Còn biển khơi – bão tố tung hoành,
Thảm lá vàng cùng em ở lại,
Còn bão thì giội xuống đầu anh.
Sóng ào ạt trào dâng từ mọi hướng
Biển mênh mông, đe dọa, dửng dưng,
Nhưng khi biển đã bình yên trở lại
Trong mù sương bỗng rạng rỡ hừng đông.
Anh vẫn nghĩ, em thường ra biển
Mắt hướng về xa thẳm ngóng chờ anh,
Và hồn anh chứa chan hạnh phúc
Ngỡ mặt trời tỏa sáng long lanh!
Hãy cứ để tiếng thét gầm của bão
Nhắc nỗi buồn anh, thao thiết khôn cùng,
Còn bình minh trong màn sương hư ảo
Sẽ kể về niềm hy vọng, thủy chung...