Trang trong tổng số 2 trang (11 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/11/2024 14:14
Rốt cuộc, ở độ trung niên,
Tôi thèm trở về thời thơ dại.
Căn nhà vẫn vậy, nhưng
cánh cửa đã khác.
Không còn màu đỏ nữa - gỗ đã tróc sơn.
Những cái cây vẫn vẹn nguyên như trước: cây sồi, cây ngô đồng.
Nhưng con người - tất cả cư dân của thời quá vãng -
đã ra đi: thất lạc, qua đời, di tản.
Đám trẻ con từ phía bên kia đường
những ông già, bà lão.
Mặt trời vẫn thế, bãi cỏ
nâu khô mùa hè.
Nhưng hiện tại chất đầy người xa lạ.
Và theo cách nào đó mọi thứ đều hoàn toàn chính xác,
chính xác như tôi từng nhớ: căn nhà, ngõ phố,
ngôi làng phồn thịnh -
Không phải để được tái sinh hay để bước vào một lần nữa
mà để biện minh
cho sự thinh lặng và nỗi vời vợi,
nỗi vời vợi của nơi chốn, của thời gian
độ chính xác đến kinh ngạc của trí tưởng và chiêm bao -
Tôi nhớ về tuổi thơ của mình như một ước muốn đau đáu là được sống ở nơi nào đó khác.
Chốn đây là nhà; đây chắc hẳn là
thời thơ ấu tôi mang trong tâm tưởng.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/11/2024 14:12
Khi tạo ra các ngươi, ta đã yêu thương các ngươi.
Giờ đây ta chỉ thương hại mà thôi.
Ta đã ban cho các ngươi mọi thứ các ngươi cần:
đất là giường, trời xanh là chăn đệm -
Khi càng xa các ngươi
ta mới nhìn thấy rõ các ngươi hơn.
Tâm hồn của các ngươi lẽ ra phải lớn lao,
chứ không như chúng bây giờ,
toàn những chuyện nhỏ nhặt -
Ta đã ban cho các ngươi mọi tặng vật,
màu xanh của buổi sớm xuân,
thời gian mà các ngươi không biết cách sử dụng -
các ngươi muốn nhiều hơn, món quà
vốn để dành cho một tạo tác khác.
Bất kể thứ gì các ngươi từng vọng tưởng,
các ngươi sẽ không tìm thấy chính mình trong khu vườn này,
giữa đám cây cối toả lan.
Cuộc đời của các ngươi không tuần hoàn như của chúng:
cuộc đời các ngươi là đường bay của cánh chim
khởi đi và kết thúc trong tĩnh lặng -
khởi đi và kết thúc, dưới dạng tiếng vọng
đường vòng cung này dội từ cây bạch dương
sang cây táo.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/11/2024 14:11
Em nghĩ bây giờ không yêu ai tốt hơn bằng
yêu anh. Đây là mớ quần áo màu đen của em,
áo ngủ mỏi mệt và áo choàng sờn
nhiều chỗ. Tại sao chúng phải treo lên vô dụng
như thể em đang trần truồng? Anh thích em trông đủ đẹp
trong màu đen; em tặng anh món quà làm từ mấy món đồ này.
Anh sẽ muốn chạm vào chúng bằng cái miệng của mình, lướt
ngón tay anh qua
mớ đồ lót mềm mỏng kia và em
sẽ không còn cần đến chúng trong trang mới của đời em.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/11/2024 14:10
Người đã chết khi ta còn bên nhau
tôi sẽ chẳng cần gì ở người.
Giờ đây tôi nghĩ về người như người chết, thế thì tốt hơn.
Thường, vào những tối lập xuân mát lành
khi, với những ly biệt đầu tiên,
mọi thứ chết chóc bước vào thế giới này,
tôi đốt lửa cho hai ta bằng gỗ thông và gỗ táo;
ngọn lửa
cứ liên hồi bùng lên rồi lịm tắt
bởi trong màn đêm đang đến kia
ta thấy nhau thật tỏ -
Và vào ban ngày hai ta được thoả nguyện
như trước đây
trên trảng cỏ dài,
trong những cánh cửa diệp lục và bóng rừng xanh mát.
Và chẳng khi nào người nói
Để tôi yên
vì người chết không thích mình đơn lẻ.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/11/2024 14:09
Là đêm trong lần cuối cùng.
Lần cuối cùng đôi tay anh
tụ hội trên thân thể em.
Ngày mai trời sẽ sang thu.
Ta sẽ ngồi cùng nhau trên ban công
ngắm đám lá khô trôi dạt qua làng
chúng giống những lá thư mà ta sẽ đốt,
từng lá từng lá một, trong những căn nhà riêng biệt của hai ta.
Một đêm yên tĩnh làm sao.
Chỉ giọng anh thầm thì
kìa em ướt, em muốn
và đứa trẻ
ngủ như thể chưa từng được sinh ra.
Sớm mai trời sẽ sang thu.
Ta sẽ cùng tản bộ trong khu vườn nhỏ
giữa những chiếc ghế đá và những bụi cây
còn chìm khuất trong sương
như mớ đồ đạc bị bỏ phế lâu ngày.
Hãy nhìn đám lá dạt trôi trong bóng tối như thế nào.
Ta đã thiêu trụi
tất cả những gì được viết ra trên chúng.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/11/2024 14:07
Eurydice đã trở lại âm ty.
Những gì nguy nan
ấy là cuộc hành trình,
khi đến nơi, bị rơi vào quên lãng.
Sự chuyển tiếp
thời khó khăn.
Và dịch chuyển giữa hai cõi giới
cũng đặc biệt như thế;
thật căng thẳng xiết bao.
Một lối rẽ
chất đầy khát khao và nuối tiếc,
đến nơi mà chúng ta, trên dương gian,
chỉ mới dạo bước vào
hoặc còn nhớ thoảng qua.
Chỉ trong chớp mắt
khi bóng tối địa phủ
vây quanh nàng lần nữa
(nhẹ nhàng, tôn kính),
chỉ trong chớp mắt
dư ảnh của vẻ đẹp thế trần
chạm vào nàng lần nữa, vẻ đẹp mà bởi nó
nàng đã từng buồn đau.
Nhưng để sống với xảo trá nhân gian
lại là một chuyện khác.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/11/2024 14:05
Anh nắm lấy tay em, rồi chúng ta trơ trọi
giữa cánh rừng hiểm dữ, gần như ngay tức khắc
ta ở trong một ngôi nhà; Noah đã
lớn lên và đi xa; cây hoa tiên lão sau mười năm
thất thần nở những đoá hoa màu trắng.
Hơn mọi thứ trên đời
em yêu những buổi tối khi chúng ta bên nhau,
những buổi tối mùa hè tĩnh lặng, bầu trời vào giờ này còn sáng.
Thế nên Penelope đã nắm lấy tay Odysseus,
không phải để níu chàng lại mà để khắc sâu
nỗi yên hàn này vào trí nhớ của chàng:
từ lúc ấy trở đi, mỗi khoảng lặng anh qua
là giọng em đuổi theo và bám lấy.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/11/2024 14:04
Trong mỗi cuộc đời, có một đôi khoảnh khắc.
Trong mỗi cuộc đời, có một căn phòng ở đâu đó, cạnh biển hay trên những ngọn núi.
Trên bàn, một đĩa những trái mơ. Hạt mơ nằm trong chiếc gạt tàn trắng.
Giống như mọi ảnh hình, đây là các điều kiện của một thoả ước:
trên má người, ánh mặt trời run rẩy,
ngón tay tôi ấn vào đôi môi người.
Những bức tường trắng xanh; sơn bong nhẹ từ chiếc bàn giấy thấp.
Căn phòng đó vẫn phải hiện hữu, trên tầng bốn,
với ban công nhỏ trông ra đại dương.
Một căn phòng vuông màu trắng, tấm ra trên cùng bị kéo ngược lại quá mép giường.
Mọi thứ đã chẳng tan rã trở lại vào hư không, vào hiện thực.
Qua ô cửa mở, gió biển, mùi muối.
Tờ mờ sáng: một người đàn ông gọi một cậu bé từ dưới nước trở về.
Cậu bé ấy – bây giờ độ đôi mươi.
Phủ quanh khuôn mặt người, mái tóc ướt duềnh lên, màu nâu vàng vằn vện.
Vải muxơlin, lấp lánh bạc. Chiếc bình trĩu đầy những đoá mẫu đơn trắng.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/11/2024 14:01
Từng có một cây táo trong sân -
đây là những gì của
bốn mươi năm trước - phía đằng sau,
chỉ là đồng cỏ. Những bông nghệ tây
dạt trôi trên cỏ ướt.
Tôi đứng bên ô cửa sổ ấy:
vào cuối tháng Tư. Hoa xuân nở
trong sân nhà hàng xóm.
Biết bao lần, thực sự, cây đã
nở hoa vào sinh nhật của tôi,
đúng hôm ấy, không sớm,
không muộn? Bất biến
thế chỗ cho đổi dời, tiến hoá.
Dư ảnh thế chỗ
cho luân vũ trần gian. Tôi biết gì
về chốn này nhỉ,
vai trò của cái cây trong nhiều thập kỷ
đã bị chậu bonsai chiếm mất, giọng nói
vọng lên từ sân quần vợt -
Những cánh đồng. Mùi cỏ cao, mới cắt.
Như người ta mong đợi ở một nhà thơ trữ tình.
Chúng ta chiêm ngắm thế gian này chỉ một lần, vào ngày thơ dại.
Phần còn lại là hồi ức.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/11/2024 14:00
Đêm phủ lên cái ao bằng đôi cánh tối.
Dưới quầng trăng tán, em có thể nhìn thấy
gương mặt anh đang bơi giữa đàn cá tuế và
những vì sao nhỏ vọng về. Giữa trời đêm
mặt ao dát ánh kim.
Ở bên trong, đôi mắt anh đang mở. Em nhận ra
chúng chứa một hồi ức, như thể
ta đã ở cạnh nhau ngày thơ dại. Bầy ngựa non của hai ta
được chăn thả trên đồi, chúng màu xám
lẫn các mảng màu trắng. Giờ đây chúng gặm cỏ
cùng với người đã khuất, kẻ ngóng chờ
như trẻ nhỏ dưới tấm bia lát bằng đá hoa cương,
sáng suốt và vô vọng:
Những ngọn đồi ở phía xa xa. Chúng mọc lên
đen hơn cả tuổi thơ.
Anh nghĩ gì mà nằm im đến thế
cạnh mặt nước ao kia? Khi anh trông như vậy em muốn
chạm vào anh, nhưng không, em thấy
như thể hai ta đã cùng chung huyết thống ở một thuở kiếp nào.
Trang trong tổng số 2 trang (11 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối