Đêm phủ lên cái ao bằng đôi cánh tối.
Dưới quầng trăng tán, em có thể nhìn thấy
gương mặt anh đang bơi giữa đàn cá tuế và
những vì sao nhỏ vọng về. Giữa trời đêm
mặt ao dát ánh kim.

Ở bên trong, đôi mắt anh đang mở. Em nhận ra
chúng chứa một hồi ức, như thể
ta đã ở cạnh nhau ngày thơ dại. Bầy ngựa non của hai ta
được chăn thả trên đồi, chúng màu xám
lẫn các mảng màu trắng. Giờ đây chúng gặm cỏ
cùng với người đã khuất, kẻ ngóng chờ
như trẻ nhỏ dưới tấm bia lát bằng đá hoa cương,
sáng suốt và vô vọng:

Những ngọn đồi ở phía xa xa. Chúng mọc lên
đen hơn cả tuổi thơ.
Anh nghĩ gì mà nằm im đến thế
cạnh mặt nước ao kia? Khi anh trông như vậy em muốn
chạm vào anh, nhưng không, em thấy
như thể hai ta đã cùng chung huyết thống ở một thuở kiếp nào.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
tửu tận tình do tại