Đăng bởi tôn tiền tử vào 30/11/2024 14:00
Night covers the pond with its wing.
Under the ringed moon I can make out
your face swimming among minnows and the small
echoing stars. In the night air
the surface of the pond is metal.
Within, your eyes are open. They contain
a memory I recognize, as though
we had been children together. Our ponies
grazed on the hill, they were gray
with white markings. Now they graze
with the dead who wait
like children under their granite breastplates,
lucid and helpless:
The hills are far away. They rise up
blacker than childhood.
What do you think of, lying so quietly
by the water? When you look that way I want
to touch you, but do not, seeing
as in another life we were of the same blood.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/11/2024 14:00
Đêm phủ lên cái ao bằng đôi cánh tối.
Dưới quầng trăng tán, em có thể nhìn thấy
gương mặt anh đang bơi giữa đàn cá tuế và
những vì sao nhỏ vọng về. Giữa trời đêm
mặt ao dát ánh kim.
Ở bên trong, đôi mắt anh đang mở. Em nhận ra
chúng chứa một hồi ức, như thể
ta đã ở cạnh nhau ngày thơ dại. Bầy ngựa non của hai ta
được chăn thả trên đồi, chúng màu xám
lẫn các mảng màu trắng. Giờ đây chúng gặm cỏ
cùng với người đã khuất, kẻ ngóng chờ
như trẻ nhỏ dưới tấm bia lát bằng đá hoa cương,
sáng suốt và vô vọng:
Những ngọn đồi ở phía xa xa. Chúng mọc lên
đen hơn cả tuổi thơ.
Anh nghĩ gì mà nằm im đến thế
cạnh mặt nước ao kia? Khi anh trông như vậy em muốn
chạm vào anh, nhưng không, em thấy
như thể hai ta đã cùng chung huyết thống ở một thuở kiếp nào.