Thơ » Mỹ » Louise Glück
Đăng bởi tôn tiền tử vào 30/11/2024 14:14
Rốt cuộc, ở tuổi trung niên,
tôi lại muốn trở về thời thơ ấu.
Ngôi nhà vẫn thế, nhưng
cánh cửa đã khác.
Không còn màu đỏ nữa – gỗ tróc sơn.
Những cái cây vẫn thế: cây sồi, cây dẻ gai.
Nhưng con người – toàn bộ cư dân của quá khứ –
đã không còn: mất dạng, chết, chuyển đi.
Những đứa trẻ bên kia đường
những ông già và bà cụ.
Mặt trời vẫn thế, các bãi cỏ
nâu sạm vào mùa hè.
Nhưng hiện tại thì đầy rẫy người lạ.
Và một cách nào đó nó hoàn toàn chính xác,
chính xác như tôi nhớ: ngôi nhà, con phố,
ngôi làng phồn thịnh –
Không phải để được lấy lại hay bước vào lần nữa
mà để hợp thức hóa
sự im lặng và khoảng cách,
khoảng cách của nơi chốn, của thời gian,
sự chính xác đến hoang mang của tưởng tượng và mơ –
Tôi nhớ tuổi thơ mình như một ước muốn dài được ở một nơi khác.
Đây là ngôi nhà; đây hẳn là
cái tuổi thơ mà tôi đã nghĩ đến.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 01/12/2024 14:14
Rốt cuộc, ở độ trung niên,
Tôi thèm trở về thời thơ dại.
Căn nhà vẫn vậy, nhưng
cánh cửa đã khác.
Không còn màu đỏ nữa - gỗ đã tróc sơn.
Những cái cây vẫn vẹn nguyên như trước: cây sồi, cây ngô đồng.
Nhưng con người - tất cả cư dân của thời quá vãng -
đã ra đi: thất lạc, qua đời, di tản.
Đám trẻ con từ phía bên kia đường
những ông già, bà lão.
Mặt trời vẫn thế, bãi cỏ
nâu khô mùa hè.
Nhưng hiện tại chất đầy người xa lạ.
Và theo cách nào đó mọi thứ đều hoàn toàn chính xác,
chính xác như tôi từng nhớ: căn nhà, ngõ phố,
ngôi làng phồn thịnh -
Không phải để được tái sinh hay để bước vào một lần nữa
mà để biện minh
cho sự thinh lặng và nỗi vời vợi,
nỗi vời vợi của nơi chốn, của thời gian
độ chính xác đến kinh ngạc của trí tưởng và chiêm bao -
Tôi nhớ về tuổi thơ của mình như một ước muốn đau đáu là được sống ở nơi nào đó khác.
Chốn đây là nhà; đây chắc hẳn là
thời thơ ấu tôi mang trong tâm tưởng.