Thơ » Mỹ » Louise Glück
Đăng bởi estrange vào 08/09/2008 20:20
Rain tomorrow, but tonight the sky is clear, the stars shine.
Still, the rain’s coming,
maybe enough to drown the seeds.
There’s a wind from the sea pushing the clouds;
before you see them, you feel the wind.
Better look at the fields now,
see how they look before they’re flooded.
A full moon. Yesterday a sheep escaped into the woods,
and not just any sheep—the ram, the whole future.
If we see him again, we’ll see his bones.
The grass shudders a little; maybe the wind passed through it.
And the new leaves of the olives shudder in the same way.
Mice in the fields. Where the fox hunts,
tomorrow there’ll be blood in the grass.
But the storm—the storm will wash it away.
In one window, there’s a boy sitting.
He’s been sent to bed—too early,
in his opinion. So he sits at the window—
Everything is settled now.
Where you are now is where you’ll sleep, where you’ll wake up in the morning.
The mountain stands like a beacon, to remind the night that the earth exists,
that it mustn’t be forgotten.
Above the sea, the clouds form as the wind rises,
dispersing them, giving them a sense of purpose.
Tomorrow the dawn won’t come.
The sky won’t go back to being the sky of day; it will go on as night,
except the stars will fade and vanish as the storm arrives,
lasting perhaps ten hours all together.
But the world as it was cannot return.
One by one, the lights of the village houses dim
and the mountain shines in the darkness with reflected light.
No sound. Only cats scuffling in doorways.
They smell the wind: time to make more cats.
Later, they prowl the streets, but the smell of the wind stalks them.
It’s the same in the fields, confused by the smell of blood,
though for now only the wind rises; stars turn the field silver.
This far from the sea and still we know these signs.
The night is an open book.
But the world beyond the night remains a mystery.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi estrange ngày 07/09/2008 20:20
Ngày mai mưa, nhưng đêm nay bầu trời trong sáng, những vì sao rạng rỡ.
Dù thế, cơn mưa đang đến,
có lẽ đủ để cuốn trôi những hạt giống.
Gió từ biển đẩy đi những đám mây;
trước khi em thấy chúng, em cảm thấy gió.
Mình hãy nhìn xuống cánh đồng,
trước khi nó chìm trong nước lũ.
Đêm trăng tròn. Ngày hôm qua, một con cừu lọt vào rừng,
và không phải một con cừu bình thường—đó là một con cừu đực, là tất cả tương lai.
Nếu chúng ta thấy lại nó, chúng ta sẽ nhìn thấy xương của nó.
Ngọn cỏ khẽ rùng mình; có lẽ có cơn gió nào đang đi xuyên qua nó.
Và những chiếc lá non trên cây ô-liu cũng rùng mình như vậy.
Những con chuột trên cánh đồng. Nơi lũ cáo đi săn,
ngày mai sẽ có máu vương trên lá cỏ.
Nhưng cơn bão- cơn bão sẽ rửa sạch.
Trong khung cửa sổ, một cậu bé đang ngồi.
Cậu phải đi ngủ- nhưng theo cậu, thế là quá sớm.
Và cậu ngồi bên cửa sổ-
Mọi thứ đều tĩnh tại giờ này.
Nơi em đang ở là nơi em sẽ ngủ, nơi em sẽ thức dậy buổi sáng,
Ngọn núi sừng sững như cây hải đăng, để nhắc cho đêm là đất đai còn tồn tại,
và không thể bị lãng quên.
Trên mặt biển, các đám mây tụ lại khi gió nổi,
rồi gió gỡ chúng ra, trao cho chúng một mục đích.
Ngày mai, bình minh sẽ không đến.
Bầu trời sẽ không trở lại như bầu trời ban ngày, sẽ vẫn là đêm,
chỉ có những vì sao sẽ nhạt nhòa và biến mất khi cơn bão đến,
có lẽ chúng chỉ có mười tiếng để ở bên nhau.
Nhưng một thế giới như trước sẽ không thể nào trở lại.
Những ánh đèn từ những ngôi nhà trong làng mờ dần,
ngọn núi tỏa sáng trong bóng tối với ánh đèn được phản chiếu.
Không âm thanh. Chỉ có những con mèo xô đẩy nhau trên lối đi.
Chúng ngửi thấy mùi của gió: đã tới lúc cho ra đời những con mèo mới.
Sau đấy, chúng sẽ vơ vẩn đi trên đường phố, nhưng mùi của gió sẽ rình mò theo chân chúng.
Và cũng như vậy trên những cánh đồng, bối rối bởi mùi của máu,
dù lúc này mới chỉ có gió nổi; những ngôi sao biến cánh đồng thành màu bạc.
Nơi đây xa biển cả, nhưng chúng ta vẫn biết các dấu hiệu này.
Đêm là cuốn sách mở.
Nhưng thế giới ngoài đêm vẫn là điều bí mật.