khi cuộc tình còn ươm nắng khi chưa đến điểm nút tình ta cần hiểu rõ lòng nhau để làm điều cần làm để làm điều nên làm không thì ta mất cả định lí chung nhất cho cuộc tình ta phải hiểu lòng nhau anh muốn mà lại sợ thì đâu còn là anh em muốn sao không lộ thì em mất anh trong gang tất và ta sẽ mất nhau trong nuối tiếc vô duyên của cuộc đời không dám! Hồng Long
Chuyện nhân thế nhờ em anh biết được Anh nhìn đời theo con mắt của anh Anh học em như người ta tìm nước suối Như người ta nhìn những ngôi sao mơ ước Như của người khách qua lặp lại khúc êm đềm Một thoáng rung anh cũng rõ ràng thêm Tất cả những gì về anh nhờ em anh mới rõ Ngay đã đứng trưa, trời có lẽ xanh rồi Hạnh phúc không phải ngọn đèn nơi quán nhỏ Em cầm tay anh trong cuộc đời đau khổ Mà con người chưa biết nghĩa chung đôi Em cầm tay anh như một người yêu sung sướng nhất đời.
Anh vừa thốt ra một lời tự thú Câu thơ nào đã gợi câu thơ đây Như biển với người bơi như bàn chân cát lún.
Như tấm khăn bàn và trán người tựa ngủ Cửa số với cơn giông, mặt gương và cánh chim bay Bàn tay em ve vuốt chiếc bao tay
Anh nói thế phải chăng trời bắt tội Anh bán cả tâm tư bán cả bóng hình Anh đã để trái tim bên lẽ phải Anh vẫn nói điều không cưỡng lại Không đánh đo anh đã tỏ tâm tình Ai chẳng run lên khi hạnh phúc về mình
Hạnh phúc là một tiếng vô cùng chua chát Ma quái nào che giấu nghĩa làm chi Tóc ảo mộng và bàn tay huyền hoặc Những cặp tình nhân ngày xưa đã mất Hạnh phúc như vàng kia ôi tiếng dị kì Nó lắn trên sàn như xúc cắc lăn đi
Ai nói đến hạnh phúc mắt thường buồn da diết Như tiếng than đời nỗi tuyệt vọng chua cay Dây đàn đứt trong tay người đánh nhịp Nhưng tôi cho hạnh phúc con người có thật Không phải trong mơ không phải trong mây Mà nơi bến lạ bờ xa trên quả đất này
Các anh tin hay không lời tôi nói Tôi đã khổ đau nên có đủ quyền Dẫu mặt trời có xa khi người bước tới Dẫu cổ con người dành cho tay đao phủ Dẫu cánh tay giang cho đóng đinh treo lên Hạnh phúc con người vẫn có và tôi tin
Anh đã nếm chén tình chan chứa Trong tay em áp vầng trán say sưa Anh đã thở ngọt ngào hơi thở Tâm hồn em, trong bóng lá hương đưa
Anh đã nghe giọng em thầm thì Trái tim em huyền dịu bao lời Anh đã thấy nụ cười và ngấn lệ Mắt em trong mắt anh và môi chạm vào môi
Anh đã thấy trên đầu anh lấp loáng Ngôi sao em ẩn hiện giữa làn mây Anh đã nghe trên hồ anh rụng xuống Ðoá hồng em rơi khỏi cánh tay gầy
Anh có thể nói với tháng năm vội vã: - Qua đi! Qua đi! Ta chẳng cỗi già đâu Hãy xa lánh với những hoa tàn tạ Ta có trong tâm hồn một đoá thắm bền lâu
Cảnh thời gian không thể chạm vào làm rơi vãi Nước trong bình đầy chửa bao nhiêu Người có tro tàn không bằng ta có lửa Người có lãng quên không bằng ta có tình yêu.
...Khoảng cách - Tình yêu - Nổi nhớ Không biết giờ này người bên ấy ra sao Có còn yêu em như ngày đầu mới gặp Hay chỉ bóng em hiện về trong thoáng chốc Rồi vùn vụt bay đi như ảo giác mộng thường?
Đời ngăn mình hai đứa phải hai phương Khoảng cách là những đại dương ,những vùng trời rộng lớn Để đôi lúc ngay cả điều mơ ước Được bên nhau... cũng thấy khó vô cùng.
Không biết giờ này anh có biết hay không? Em nhớ đến anh hơn những gì gọi nhớ Từng đêm buồn chỉ mình em cùng gió Thì thầm cho nhau nghe niềm rung cảm cho người
Em nhớ anh ! Chỉ biết nhớ vậy thôi ! Bởi khoảng cách bao la em làm sao đắp nổi? Chỉ biết lặng im nghe tiếng lòng thầm gọi... "Phải hoán đổi làm sao em mới được bên người? "
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em Là bài thơ anh kể về đôi dép Khi nỗi nhớ trong lòng da diết Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía Dẫu bên cạnh đã có người thay thế Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khăng khít song hành Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại Gắn bó nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc Chỉ còn một là không còn gì hết Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia !!!
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu Khi anh không thể yêu em hơn nữa Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ...
Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy Em bồi hồi,em vội vã,em yêu...
Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều Em không thể và chúng mình... không thể Sao hôm _Sao mai cách xa đến thế Câu thơ này có tới được cùng anh
Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh Em mãi yêu anhmột tình yêu ...không thể Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu.