Những dòng thơ viết trong đêm không ngủ
(1830) – Puskin
Thúy toàn dịch
Tôi thao thức nến đèn tắt cả;
Mộng buồn tênh, tăm tối khắp nơi
Chỉ có tiếng đồng hồ cô lẻ
Vẳng đều đều bên cạnh giường tôi.
Tiếng chuyện phiếm các nàng tiên nữ,
Tiếng bước đời chuột xám chạy qua
Tiếng xao xuyến đêm dài thiếp ngủ…
Cớ sao người day dứt lòng ta,
Có nghĩa gì tiếng thì thào tẻ ngắt ?
Lời than vãn hay là lời trách móc
Của một ngày ta đã bỏ trôi qua ?
Hay là ngươi muốn đòi hỏi gì ta
Ngươi gọi ta hay là ngươi báo mệnh ?
Ta muốn hiểu được ngươi cho tường tận,
Ta muốn dò tìm ý nghĩa trong ngươi…
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Tu viện trên đỉnh núi
(1829) – Puskin
Thúy toàn dịch
Núi giữa núi riêng ngươi cao nhất,
Đỉnh hùng vĩ của ngươi, ka zơ bêch,
Tỏa hào quang chói lọi muôn đời.
Như con thuyền bơi giữa lưng trời
Tu viện của ngươi nằm trong mây khói
ẩn hiện trên đỉnh núi chơi vơi.
Ôi chốn xa xăm lòng hằng ao ước !
Giá được lên trên đỉnh tự do kia,
Gửi gắm lại một lời từ biệt
Với khe ngàn tù túng giam ta !
Lên tăng phòng trong tu viện mây nhòa.
Bên Thượng đế ta làm người hàng xóm !
Người tù (1822) – Puskin
Thúy toàn dịch
Tôi ngồi trong chấn song ngục lạnh,
Chú đại bang non trẻ trong lồng.
Bên cửa sổ anh bạn buồn chớp cánh
Rỉa miếng mồi thịt máu đỏ loang.
Rỉa, rồi bỏ, rồi nhìn qua ô cửa,
Như cùng tôi chung một tâm tư.
Và ánh mắt, và tiếng kêu giục giã
Như cùng tôi muốn nhủ : “ Ta bay đi !
Bay , bay đi , ta loài chim tự do !
Bay về miền núi ngời sau mây xám,
Bay về vùng nước biển xanh phẳng lặng,
Bay về nơi chỉ có gió…và ta !...”
Kapkaz
(1829)– Puskin
Thúy toàn dịch
Kapkaz dưới chân ta. Một mình ta trên đỉnh
Bên vực sâu, trên tuyết trắng mênh mông;
Con đại bàng cất bay từ núi thẳm,
Ngang cùng ta dừng cánh lặng trong không
Từ nơi đây ta thấy nguồn suối chảy
Và bước đầu núi sụp lở hãi hùng;
Dưới chân ta mây mù trôi ngoan ngoãn;
Qua làn mây thác nước đổ ầm vang;
ở tầng dưới đá nhấp nhô tảng tảng;
Rồi rêu phong gầy guộc, bụi khô cằn;
Rồi đến những rừng cây vòm xanh thắm
Nơi chim kêu, nai chạy tung tăng.
Rồi dưới nữa ngươi quây quần trong núi,
Đàn cừu lần theo bãi vực phì nhiêu.
Chàng mục đồng xuống lũng vui phơi phới,
Giữa đôi bờ râm mát Ara reo.
Kỵ mã nghèo nương thân trong hang núi
Nơi dòng sông Terec dập dìu.
Và dập dìu và réo ầm như mãnh thú
Nhốt sau lần cũi sắt thấy mồi ngon.
Và trào đập lên bờ hăng vô bổ
Sóng đói thèm liêm liếm đá nhô hòn.
Vô ích cả ! Không mồi ngon, không lí thú
Đá lặng câm kẹp chặt lòng sông.
“ Ánh mặt trời ”…
(1820) – Puskin
Xuân diệu lược dịch theo
bản dịch nghĩa của Thúy toàn
Ánh mặt trời của ban ngày đã tắt
Sương chiều nhẹ đã trùm lên biển biếc.
Hỡi buồm ngoan, hãy phần phần reo lên
Ngươi, biển lam, hãy cồn sóng dưới thuyền !
Ta nhìn thấy dải bờ xa tăm tắp
Những miền kì diệu mảnh đất miền Nam
Xao xuyến buồn ta gắng đi rộng khắp,
Say mê niềm hồi tưởng xa xăm…
Ta cảm thấy lệ ứa đôi tròng mắt
Hồn sôi sục và cũng ngập ngừng;
Những mơ cũ lượn bên tôi quanh quất,
Chợt nhớ tình điên dại những ngày xuân,
Nhớ những khổ đau, những niềm thân ái
Với những giày vò của những ước mong lừa dối.
- Hỡi buồm ngoan, hãy phần phật reo lên,
Ngươi, biển lam, hãy cồn sóng dưới thuyền !
Bay đi, con tàu ! Hãy đưa ta xa tắp
Trên sóng đổi dời của những biển khơi huyền hoặc
Nhưng chớ đưa về bờ bến thê lương
Của tổ quốc còn mờ mịt sương.
Chớ về nơi đã bừng lửa của muôn khát vọng,
Nơi những nàng thơ dịu thầm cười mỉm cùng ta,
Nơi tuổi trẻ đã sớm tàn trong những cơn bão dột,
Vui hãy vèo, buồn ở lại trái tim ta.
Là kẻ đi tìm những ảnh hình mới mẻ,
Ta bỏ các ngươi, hỡi những miền nhạt tẻ,
Ta bỏ các ngươi những đứa con của lạc thần,
Những bạn bè chốc lát của thời xuân.
Và những cô nàng lừa đảo ta đã quên,
Những bạn gái của tuổi xuân vàng ngọc,
Ta lãng quên…nhưng có gì chữa được
Những vết sâu tình, vết thương của trái tim.
Hỡi buồm ngoan, hãy phần phật reo lên,
Ngươi, biển lam, hãy cồn sóng dưới thuyền !
Arion
(1827) – Puskin
Thúy toàn dịch
Bọn chúng tôi khá đông đúc trên thuyền
Một số người cố gắng kéo buồm căng.
Một số khác cũng đồng tâm hiệp sức
Ấn những mái chèo khổng lồ sâu biển nước
Của chúng tôi người cầm lái thông minh,
Cúi tỳ trên tay lái giữa yên bình
Im lặng lái chiếc thuyền buồm chở nặng
Còn mình tôi – đầy niềm tin thanh thản –
Tôi hát ca cho thủy thủ…Đột nhiên
Trận cuồng phong cuốn đến dậy sóng cồn…
Người cầm lái, các tay chèo chết cả !
Chỉ một mình tôi, ca nhân huyền bí,
Trận bão dông xô dạt lên bờ
Tôi lại ca những khúc hát xưa kia,
Và tấm áo thi nhân tôi ướt sũng,
Trên vách đá tôi đem phơi dưới nắng.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
19 tháng 10, năm 1827
(1827) - Puskin
Việt thương dịch
Cầu trời phù hộ, bạn tôi ơi,
Trong mọi lo âu của cuộc đời,
Tiệc tùng phòng đãng tình thân hữu,
Trong cả tình yêu đẹp tuyệt vời !
Cầu trời phù hộ, bạn tôi ơi,
Trong lúc buồn đau bão mịt trời,
Trong hang đen tối lòng sâu đất
Và vùng xa lạ, giữa biển khơi
Dông tố
(1825) – Puskin
Thúy toàn dịch
Anh có thấy cô nàng xiêm áo trắng
Trên đỉnh cao giữa sóng nước bao la
Khi sủi sục trong mịt mù bão lớn,
Biển dâng trào đùa bỡn với bờ xa,
Khi những tia chớp lòe bừng chiếu sáng
Phủ lên nàng đỏ rực ánh hào quang
Và khi gió thổi vào nàng điên loạn,
Làm cuộn bay phấp phới chiếc khăn nàng ?
Ôi, biển cả trong mịt mờ bão tố
Và trời mây muôn ánh chớp đẹp sao ?
Nhưng tin tôi : cô nàng trên mỏm đá
Đẹp hơn nhiều sóng, bão với trời cao.
Đám mây đen
(1835) – Puskin
Thúy toàn dịch
Đám mây rớt của bão dông tản mạn !
Một mình ngươi vun vút trên thanh không,
Một mình ngươi dăng bong đen ảm đạm
Một mình ngươi làm ủ dột ngày hồng.
Vừa mới đó ngươi bao trùm tứ phía,
Quanh mình ngươi quấn quít những chớp lòe
Và ngươi thét tiếng sấm rung kì lạ
Và ngươi mưa sũng mặt đất khát khô.
Thôi đủ rồi, cuốn đi ! Thời đã hết,
Mặt đất bừng tươi, dông tố đã qua,
Và ngọn gió, vờn lộc non lá biếc,
Đuổi nhà ngươi khỏi trời đất lặng tờ
Chiếc xe đời
(1823) – Puskin
Thúy toàn dịch
Trên xe dù có nặng
Vó ngựa vẫn băng băng
Thời gian tóc hoa râm
Tay cương ngồi chễm chệ
Sáng ra lên xe ngồi ;
Đời xông pha bương bả,
Khinh nhác lười nhàn nhã
Hò vang : “ Mau đi thôi ! ”
Đến trưa chí nhụt rồi
Thấy rãnh hào lòng nản,
Nhìn núi đồi đâm hoảng :
- Đồ ngu, chầm chậm thôi !
Chiều đã dần dần quen ;
Tà tà đến quán trọ,
Mặc cho bánh xe lăn
Thời gian xua vó ngựa.
“ Tuyết nhấp nhô như sóng ”…
(1833) - Puskin
Thúy toàn dịch
Tuyết nhấp nhô như sóng
Ngợi sáng trên đồng quang,
Trăng lưỡi liềm lai láng,
Tam mã phóng trên đường.
Hát nghe những khúc hát :
Giả nỗi buồn trong đêm,
Ôi xiết bao thân thiết
Những lời ca ngang tàng !
Hát đi, bác xà ích :
Ta sẽ chăm chú nghe .
Trăng liềm soi tịch mịch
Buồn tênh gió thoảng xa.
Hát đi : “ Trăng, trăng đẹp,
Sao trăng lại cứ nhòa ? ”
Con đường mùa đông Puskin
Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn dăng xa
Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi,
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu
Nhưn niềm vui mừng khôn xiết,
Như nỗi buồn nặng đìu hiu…
Không một mái lều, ánh lửa ,
Tuyết trắng và rừng bao la…
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta
Ôi buồn đau, ôi cô lẻ…
Trở về với em ngày mai,
Nhina, bên lò lửa đỏ,
Ngắm em ngắm mãi không thôi
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
Sầu lắm, Nhina, đường xa vắng,
Ngủ quên bác xà ích lặng im,
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng
Buổi tối mùa đông
(1825) - Puskin
Thúy toàn & Hoàng yến dịch
Ngoài trời đầy gió bão,
Tuyết lốc quay mịt mờ;
Khi gầm như mãnh thú
Khi gào như trẻ thơ,
Khi xạc xào ống ra
Trên nóc nhà xác xơ,
Khi ngập ngừng gõ cửa
Như khách đêm ghé nhờ.
Mái lều ta quạnh hiu
Tiêu điều không ánh lửa
Bà ơi, sao ngồi im
Âm thầm bên song cửa?
Hay tiếng rít bão dông
Đã làm Người muốn nghỉ ?
Hay Người đang mơ mộng
Theo tiếng sa rền rĩ ?
Hỡi bạn lòng tri kỉ
Những ngày tháng cơ hàn,
Rượu đâu ? ta nâng cốc :
Rượu vào nỗi buồn tan.
Hát con nghe khúc hát :
Có con chim sơn tước
Sống lặng lẽ ngoài khơi
Hát cho con khúc hát.
Có cô gái sớm mai
Ra ngoài trời quẩy nước
Ngoài trời đầy gió bão
Tuyết lốc quay mịt mờ
Khi gầm như mãnh thú
Khi gào như trẻ thơ
Hỡi bạn lòng tri kỉ
Những ngày tháng cơ hàn,
Rượu đâu ? ta nâng cốc,
Rượu vào nỗi buồn tan.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Lá bùa
(1827) - Puskin
Thúy toàn dịch
Nơi biển cả đêm ngày dào dạt
Vỗ sóng vào ghềnh đá hoang vu
Nơi vầng trăng tỏa soi ấm áp
Trong bóng đêm êm ả lặng tờ
Nơi chúa Môn miệt mài phòng cấm
Ngày đêm cùng thê thiếp nô đùa
Một thiếu nữ ôm tôi âu yếm,
Trao cho tôi giữ một lá bùa !
Âu yếm tôi và nàng căn dặn :
“ Lá bùa này giữ kỹ, nghe anh :
Trong bùa có sức thần mầu nhiệm
Đó lòng em trao gửi mối tình ! ”
Lá bùa em hỡi anh yêu quí,
Không cứu anh thoát bệnh tật, hiểm nguy
Giữa cuồng phong, giữa cơn bão tố,
Lá bùa em không giúp được anh gì !
Lá bùa của em không có thể
Tặng cho anh châu báu của phương Đông
Cũng không thể bắt người theo đạo
Phải vì anh ngoan ngoãn phục tùng
Cũng không thể đưa anh yêu quý
Từ xứ sầu trở lại quê hương
Từ miền Nam trở về phương Bắc
Về trong lòng bạn cũ mến thương.
Nhưng khi những mắt ngời đĩ thõa
Bỗng làm anh mê mẩn tâm thần,
Hay đêm tối làn môi mọng đỏ
Không yêu thương ghì lấy hôn anh
Anh yêu quý thì lá bùa em đó
Sẽ cứu anh khỏi tội lỗi xót xa,
Khỏi những vết thương lòng mới nhỏ
Khỏi dối lừa, khỏi mọi phôi pha.
“ Em từ giã ”…
(1830) - Puskin
Thúy toàn dịch
Em từ giã dải bờ đất khách
Để thở về chốn cũ xa xôi :
Trong giây phút buồn đau nhớ mãi
Đứng trước em anh để mặc lệ rơi.
Hai bàn tay của anh lạnh giá
Cố giữ em chẳng muốn để em đi
Anh thổn thức xin em đừng vội vã.
Cắt phút giây đau đớn biệt ly.
Nhưng làn môi của em vội rứt
Bỏ cái hôn đau khổ xót xa;
Em gọi anh về miền đất khác
Bỏ quê hương đầy ải mịt mờ
Em thủ thỉ : ngày mai gặp lại
Dưới bầu trời muôn thủa ngát xanh
Dưới bóng cây ô liu mát rượi
Ta sẽ hôn nhau lại, hỡi anh !
Nhưng chao ôi, nới có đầy nắng chói,
Vòm trời cao thăm thẳm biếc xanh.
Nơi trên nước, ô liu ngả bóng.
Em đã yên giấc ngủ ngàn năm.
Và nhan sắc, nỗi niềm đau khổ
Mất đi rồi dưới nắp áo quan
Cũng với cả chiếc hôn hội ngộ…
Nhưng anh chờ, còn nợ đó, hỡi em !
Cây Antsa
(1828) - Puskin
Thúy toàn dịch
Trong sa mạc khô cằn xơ xác,
Trên một vùng đất bỏng cháy nung
Như một tên lính canh hung ác,
Antsa trơ trọi giữa mênh mông.
Trời đất giữa đồng hoang khô rát
Đẻ nó ra trong một bữa giận hờn
Ban cho nó cành lá xanh chết choc
Và truyền cho nhựa độc khắp mình.
Chất độc thấm ứa tràn qua vỏ
Dưới nắng trưa giàn giụa chảy ròng
Và chiều xuống nhón hòn đông đặc
Bám trên thân từng lớp nhựa trong.
Loài chim chóc không dám nghiêng cánh tới
Lũ hùm beo thôi bén mảng tới gần –
Chỉ có gió cuốn từng cơn ghé vội
Và bay đi mang chất độc lên đường.
Và nếu đám mây đen trôi dạt
Vấy nước lên đám lá xanh um
Thì nước mưa đã biến thành chất độc
Nhỏ từ cành xuống cát bỏng như hun.
Nhưng một kẻ uy quyền đưa mắt
Bắt một người tới gốc Antsa :
Thì người nọ tuân theo tức khắc,
Sáng hôm sau mang chất độc về nhà.
Mang về chất nhựa trong chết chóc
Lẫn cành khô lá phủ héo quăn,
Mồ hôi lạnh trên chán nhăn nhợt nhạt.
Nhỏ ròng ròng như lạch nước giá băng.
Về tới nơi con người ngã phục
Trong mái lều trên mảnh chăn ngang.
Người nô lệ phận hèn chết gục
Dưới chân tên bạo chúa hung tàn.
Còn tên chúa lấy ra chất độc
Tẩm mũi tên, tên trúng đích trăm lần
Đem chết chóc gieo ra ngoài bờ cõi
Qua biên thùy sang các nước lân bang.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
LES VASLE DE VIEN
Francois Feldman
Du pont des supplices
Tombent les actrices
Et dans leurs yeux chromés
Le destin s'est brouillé
Au café de Flore
La faune et la flore
On allume le monde
Dans une fumée blonde
Maintenant que deviennent
Que deviennent les valses de Vienne ?
Dis-moi qu'est-ce que t'as fait
Pendant ces années ?
Si les mots sont les mêmes
Dis-moi si tu m'aimes...
Maintenant que deviennent
Que deviennent les valses de Vienne ?
Et les volets qui grincent
D'un château de province ?
Aujourd'hui quand tu danses
Dis, à quoi tu penses ?
Dans la Rome antique
Errent les romantiques
Les amours infidèles
S'écrivent sur logiciels
Du fond de la nuit
Remontent l'ennui
Et nos chagrins de mômes
Dans les pages du Grand Meaulnes
khơi lại những nỗi đau
rơi lại trong câu hát
trong ánh mắt khao khát
số phận đã mờ nhòa
Flora cafe quán
muôn vật cùng hoa lá
bừng lên chỉ đôi ta
trong làn khói mờ ảo
[Refrain:]
Điều gì đã trở nên thế
một điệu nhảy của xứ Viên?
Kể anh nghe, em đã làm gì
suốt những năm dài đó ?
Lời em nói vẫn như trước
Hãy nói rằng còn yêu anh…
Điều gì đã trở nên thế
một điệu "Van" xứ Viên?
Những ô cửa rên xiết
của thành trì sừng sững?
hôm nay khi em nhảy
Nói anh nghe, em nghĩ gì?
Nơi thành Rôm cổ xưa
kẻ lãng du si tình
những cuộc tình lạc lối
được viết lại trong sách
Cuối cùng của đêm dài
vương vấn những khúc mắc
những buồn phiền thơ dại
trong trang sách Large Meaulnes
[with the Refrain]
http://www.youtube.com/watch?v=v6mwqQvv99c☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook