虞美人其一

春花秋月何時了,
往事知多少。
小樓昨夜又東風,
故國不堪回首月明中。

雕欄玉砌應猶在,
只有朱顏改。
問君能有幾多愁,
恰似一江春水向東流。

 

Ngu mỹ nhân kỳ 1

Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu,
Vãng sự tri đa thiểu.
Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong,
Cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung.

Điêu lan ngọc xế ưng do tại,
Chỉ hữu chu nhan cải.
Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu,
Cáp tự nhất giang xuân thuỷ hướng đông lưu.

 

Dịch nghĩa

Những cảnh đẹp hoa xuân, trăng thu bao giờ mới hết?
Dĩ vãng đã qua bao nhiêu chuyện.
Ngoài gác nhỏ đêm qua gió đông lại thổi,
Chẳng kham ngoảnh đầu nhìn lại cố quốc dưới ánh trăng sáng.

Thềm son bệ ngọc có lẽ vẫn còn y nguyên đó,
Chỉ có mặt người là đã thay đổi (già đi).
Hỏi lòng chàng có thể có được bao nhiêu sầu?
(Đáp rằng) đầy như một dòng sông xuân chảy hướng về đông.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn

Xuân hoa thu nguyệt bao giờ hết
Dĩ vãng bao nhiêu việc
Đêm qua gác nhỏ lại đông phong
Nước cũ chẳng kham ngoảnh lại dưới trăng trong

Hiên son bệ ngọc chừng nguyên tại
Chỉ có dung nhan đổi
Hỏi ai hay đặng bấy nhiêu sầu
Đầy ngập một dòng xuân thuỷ chảy về đông


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
15.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Tiếu Ngạo Phong Linh

Xuân hoa thu nguyệt khi nào tận
Hoài niệm không ngừng
Lầu khuya gió động vô chừng
Dưới trăng cố quốc… bất kham quay đầu

Thềm son điện ngọc hãy còn nguyên
Mỹ nhân đã biến
Hỏi người buồn có bao nhiêu?
“Sánh dòng xuân thuỷ chảy tràn về đông…”

24.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Minh

Nét hoa xuân đến bao giờ hết?
Truyện cũ người hay biết là bao
Đêm qua gác nhỏ gió vào
Quê nhà khôn ngoái nhìn theo trăng vàng

Vẫn còn đó lan can thềm ngọc
Duy má hồng đổi khác mà thôi
Bao nhiêu sầu muộn nàng ơi?
Nhiều như lượng nước xuân xuôi đông hoài.

33.67
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Diệu Nguyên

Xuân hoa thu nguyệt tự bao giờ?
Chuyện xưa biết được bấy nhiêu
Gác nhỏ đêm qua đông lại đến
Trăng sáng quay đầu nhớ cố hương

Điêu lan ngọc thế vẫn còn đây
Chỉ tại người xưa đã không còn
Hỏi quân vương sầu bao nhiêu nỗi ?
Tựa dòng xuân chảy nước về Đông.


Điêu lan ngọc thế: Điêu: Trạm khắc, Lan: Lan can, Ngọc: ngọc thạch, Thế: bậc thềm, ở đây ý nói là lan can trạm trổ tinh xảo, bậc đá lát bằng ngọc thạch quý giá.
74.57
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Đinh Tú Anh

Những cảnh đẹp bao giờ mới hết
Tựa trăng thu, hoa tết, ngày xuân
Đã qua bao chuyện xa gần
Ngoài căn gác nhỏ rần rần gió đông

Dưới trăng sáng, ngoảnh trông nước cũ
Chốn thềm son còn đủ, đúng chưa
Mặt người chắc hẳn già nua
Lòng chàng xin hỏi đựng vưa bao sầu?

Như dòng chảy là câu xin đáp
Của sông xuân gấp gáp về đông.

44.75
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Tạ Trung Hậu

Xuân hoa thu nguyệt bao giờ hết
Bao chuyện ngày xưa biết
Đêm qua gác nhỏ gió đông lồng
Không nỡ nhìn quê trăng sáng trong
Bờ thềm khảm ngọc y như cũ
Nhan sắc nàng chẳng giữ
Hỏi bao sầu muộn giấu trong lòng
Như nước xuân trào xuôi xuống đông

34.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời