Thơ » Trung Quốc » Vãn Đường » Lý Thương Ẩn
Đăng bởi Diệp Y Như vào 25/05/2010 02:09, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Diệp Y Như vào 25/05/2010 02:11
流鶯漂蕩復參差,
渡陌臨流不自持。
巧囀豈能無本意,
良晨未必有佳期。
風朝露夜陰晴裡,
萬戶千門開閉時。
曾苦傷春不忍聽,
鳳城何處有花枝。
Lưu oanh phiêu đãng phục sâm si,
Độ mạch lâm lưu bất tự trì.
Xảo chuyển khởi năng vô bổn ý,
Lương thần vị tất hữu giai kỳ.
Phong triêu lộ dạ âm tình lý,
Vạn hộ thiên môn khai bế thì.
Tằng khổ thương xuân bất nhẫn thính,
Phụng thành hà xứ hữu hoa chi.
Chim oanh lưu lạc vật vờ,
Lúc ở đầu ruộng lúc ở bến sông, không tự chủ được mình.
Chim kia hót hay nào phải không có ý,
Sống trong thời bình trị chưa hẳn là có thời gian đẹp đẽ.
Dầu trong gió sớm sương đêm trời mưa trời nắng,
Bất kể muôn ngàn nhà cửa đóng hay mở con oanh vẫn cứ bay.
Ta từng buồn khổ khi mùa xuân hết, không nỡ nghe tiếng chim kêu,
Ở kinh thành nơi nào có cành hoa cho chim oanh đậu không?
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Diệp Y Như ngày 25/05/2010 02:14
Vật vờ lưu lạc cái con oanh,
Cuối bãi đầu sông chẳng tự mình.
Lảnh lót nào đâu không có ý,
Ngày xuân chưa hẳn mãi trời xanh.
Sớm chiều sương gió thân dầu dãi,
Muôn vạn cửa nhà, kiếp bấp bênh.
Từng khổ thương xuân chăng nỡ dạ,
Phụng thành đâu chốn cội hoa lành?
Gửi bởi Diệp Y Như ngày 25/05/2010 06:23
Oanh vàng lưu lạc mấy truân chuyên,
Cuối bãi đầu sông chịu luỵ phiền.
Hót giọng líu lo là ngụ ý,
Sống đời thịnh trị chắc chi yên.
Sương chiều gió sớm bao mưa nắng,
Vạn cửa trăm sân những xóm giềng.
Từng khổ thương xuân nghe ngán ngại,
Phồn hoa liệu có chỗ dành riêng?
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 16/06/2016 13:24
Oanh không cành vừa bay vửa hót
Trên cánh đồng không một bóng cây
Hót hay nào phải bất tài
Cho dù nắng đẹp cơ may khó tìm
Nó vẫn hót dù đêm dù sáng
Hay dù qua ngàn vạn nóc gia
Lòng buồn đâu nỡ nghe ca
Ngày nào ta mới quan to trong triều?
Gửi bởi Tạ Trung Hậu ngày 10/01/2018 02:39
Oanh kia mang mãi phận lênh đênh
Vượt ruộng băng sông chẳng tự mình
Hót khéo phải đâu là cố ý
Sáng yên chưa hẳn được ngày lành
Cửa nhà đóng mở, ngàn muôn hộ
Sương gió ngày đêm, ấm lạnh tình
Vì tiếc xuân nên tai chẳng lắng
Nơi nào hoa nhánh rộ trong thành