Tặng André Breton và Benjamin PéretMười giờ đêm ở quán Café d’Angleterre
trừ ba đứa chúng tôi
chẳng còn ai khác
Có thể nghe ngoài kia tiếng bước chân ẩm ướt của mùa thu
những bước chân của người mù khổng lồ
những bước chân của khu rừng đến gần thành phố
Với hàng ngàn cánh tay hàng ngàn bàn chân của sương mù
khuôn mặt của khói khuôn mặt của kẻ không có khuôn mặt
mùa thu tiến về trung tâm thành phố Paris
với những bước chân vững chãi của người mù
Người ta đi lại trên những đại lộ
một vài người với điệu bộ lén lút cào xé khuôn mặt
Một cô gái điếm đẹp như một Nữ Giáo Hoàng
băng qua đường rồi biến mất sau một bức tường xanh
bức tường lại đóng
Tất cả là một cánh cửa
chỉ cần lực đẩy nhẹ nhàng của một ý nghĩ
Có gì đó sắp xảy ra
một người trong chúng tôi nói
Một phút mở ra thành hai
Tôi đã đọc những dấu hiệu đằng trước giây phút ấy
Những người sống đang còn sống
họ đi họ bay họ chín họ bùng nổ
những người chết đang còn sống
ồ xương cốt vẫn còn lên cơn sốt
cơn gió phân tán khuấy động
những chùm nho rơi rụng giữa hai chân của đêm
Thành phố mở ra như một trái tim
như một trái vả mà hoa là quả
nhiều khát khao hơn là nhập thể
sự nhập thể của niềm khao khát
Có gì đó sắp xảy ra
một nhà thơ nói
Cũng chính mùa thu này do dự
cũng chính năm tháng này ốm đau
hồn ma của hoa quả trượt giữa đôi bàn tay của thế kỷ
năm tháng của thời gian sợ hãi tiếng thầm thì và sự tàn sát
Không một ai có khuôn mặt của buổi chiều hôm ấy
trong đường xe điện ngầm ở Luân Đôn
Thay cho đôi mắt
là sự ghê tởm của những chiếc gương mù
Thay cho đôi môi
là đường của những vết khâu mờ nhạt
Không một ai có máu không một ai có tên
chúng tôi không có cơ thể không có linh hồn
chúng tôi không có khuôn mặt
Thời gian xoay vòng, xoay vòng nhưng không trôi qua
Không có gì trôi qua ngoại trừ thời gian trôi qua rồi trở lại mà không hề trôi qua
Rồi một cặp tình nhân thiếu niên xuất hiện
chàng là “mũi tên của Thần Tình Yêu” tóc vàng
mũ lưỡi trai xám chú chim sẻ nâu sành đời và dũng cảm
nàng tóc đỏ nhỏ nhắn đầy tàn nhang
quả táo trên bàn của người nghèo
nhánh cây xanh xao ở hiên nhà mùa đông
Những đứa trẻ hung tợn những con mèo hoang
hai thân cây um tùm đan chặt lấy nhau
hai thân cây gai góc bất chợt nở hoa
Trên áo khoác của nàng màu trái dâu
có trang trí hình bàn tay một cậu bé
những mẫu tự của Tình Yêu
trên mỗi đầu ngón tay bừng cháy như những vì sao
Vết xâm học sinh mực tàu và sự đam mê
những chiếc nhẫn rộn ràng
ồ, cổ áo đan tay quanh chiếc cổ háo hức của cuộc đời
con chim săn mồi con ngựa khát nước
bàn tay đầy những con mắt trong đêm của thân thể
mặt trời nhỏ bé và dòng sông mát mẻ
bàn tay mà bạn trao giấc mơ và sự phục sinh
Tất cả là cánh cửa
tất cả là chiếc cầu
lúc này đây chúng tôi đi bộ phía bên kia bờ sông
nhìn phía dưới trôi đi dòng sông của nhiều thế kỷ
dòng sông của các ký hiệu
Nhìn kìa trôi đi dòng sông của những vì sao
ôm nhau rời nhau ra rồi lại quấn lấy nhau
chúng nói với nhau bằng thứ ngôn ngữ của lửa
những giãy giụa những mối tình của chúng
là sự sáng tạo và huỷ diệt của toàn nhân loại
Đêm mở ra
một bàn tay khổng lồ
chòm sao của những dấu hiệu
sự im lặng được viết xuống ca hát
những thế kỷ những thế hệ những thời đại
những âm tiết ai đó nói ra
những lời nói ai đó nghe thấy
những dãy cột nhà trong suốt
những tiếng vọng gọi các dấu hiệu gọi những mê cung
Giây phút nháy lên và nói điều gì đó
sự lắng nghe mở mắt ra rồi khép chúng lại
thuỷ triều lên
Có gì đó sắp xảy ra
Chúng tôi tản ra trong đêm
những người bạn tôi đi khỏi
tôi mang theo những lời nói của họ như một kho báu đang bùng cháy
Dòng sông đang chống chọi với cơn gió mùa thu
cơn gió mùa thu đang chống chọi với những căn nhà đen
Năm của xương cốt
hàng đống những năm chết chóc và nhổ ra
những mùa bị hãm hiếp
thế kỷ được khắc vào trong tiếng thét
kim tự tháp của máu
những giờ đồng hồ gặm nhắm nắm xương của ngày của năm của thế kỷ
Chúng ta đã thua tất cả các trận đánh
mỗi ngày chúng ta chỉ thắng được một trận
Thơ
Thành phố mở ra
khuôn mặt nó là khuôn mặt tình yêu của tôi
hai chân nó là hai chân của người đàn bà
Những toà tháp những quảng trường những cột cờ những chiếc cầu những con đường
chiếc nịt của sông là phong cảnh bị nhấn chìm
Thành phố hay Người Đàn Bà Sự Hiện diện
chiếc quạt để bạn trưng ra và ẩn giấu cuộc đời
đẹp như một cuộc nổi loại của người nghèo
vầng trán em vô nghĩa nhưng anh uống sự minh mẫn từ đôi mắt em
nách em là đêm nhưng đôi vú của em là ngày
từ ngữ em là đá nhưng lưỡi của em là mưa
lưng em là giữa trưa ngoài biển
tiếng cười em là mặt trời đi vào những vùng ngoại ô
tóc em buông thả là cơn bão trên những bậc thềm của bình minh
bụng em là hơi thở của biển cả và nhịp đập của ngày
tên em là cơn mưa lớn tên em là đồng cỏ
tên em là nước triều cường
em có tất cả tên gọi của nước
Nhưng giới tính của em thì không thể gọi tên
khuôn mặt khác của sự hiện hữu
khuôn mặt khác của thời gian
mặt trái của cuộc đời
Nơi đây mọi diễn ngôn chấm dứt
nơi đây cái đẹp không thể đọc được
nơi đây sự hiện diện trở nên khủng khiếp
cuộn mình vào chính nó Sự Hiện Diện trống rỗng
cái hữu hình thì vô hình
Nơi đây cái vô hình trở thành hữu hình
nơi đây vì sao màu đen
ánh sáng là bóng tối và bóng tối là ánh sáng
Nơi đây thời gian ngừng lại
bốn điểm của la bàn chạm nhau
đó là nơi quạnh hiu nơi của hẹn hò
Thành Phố Đàn Bà Sự Hiện Diện
ở đây thời gian chấm dứt
ở đây nó bắt đầu
Dịch từ nguyên tác tiếng Tây Ban Nha.