Bản dịch của Giáng Vân

(Tặng các nhà thơ André Breton và Benjamin Perêt)

Vào mười giờ tối ở quán cà phê nước Anh
Ngoài ba ta
chẳng có một ai
Bên ngoài là bước chân mùa thu bí ẩn
Bước chân của người mù vĩ đại
Của đại ngàn lướt đi trong thành phố
Với nghìn bàn tay, nghìn bàn chân mù sương
Gương mặt khói sương, con người không mặt
Mùa thu bước về trung tâm Paris .
Với bước chân thận trọng của người mù
Những người lướt trên đại lộ

Cử chỉ thầm lén toát lên từ bộ mặt
Một gái điếm xinh đẹp tựa một nữ giáo hoàng

Xuyên qua phố và biến mất trong một bức

                                                               tường xanh lét.
Bức tường khép trở lại
Tất cả là cửa
Quá đủ rồi sức ép nhẹ từ một ý nghĩ
Đôi điều sắp sửa để nói với một
ai đó giữa chúng ta
Thới khắc giữa hai người bị xé nát
Tôi đã đọc những dấu hiệu trên vầng trán
khoảnh khắc này
Những kẻ sống đang sống
Bước như bay, chín muỗng, bục ra
Những kẻ chết đang sống
Những ống xương chưa hết nóng
Gió giật đứt và tung chúng lên
Từng nắm rơi giữa những cẳng chân của đêm

Thành phố mở lòng mình tựa một trái tim
Tựa một gương mặt mà bông hoa là quả chín
Khát khao lớn hơn cả sự phục sinh

Làm sống lại những khao khát

Đôi điều được sắp sẵn để nói
cùng với thi nhân
Thậm chí với mùa thu chung chiêng này

Với tháng năm ốm đau này

Quả chín ma quái trượt giữa những bàn  tay của thế kỷ

Tháng năm sợ hãi, thời gian của tiếng than vãn và cắt vụn
Không một gương mặt ở nơi kia, tối nay
trong hầm ngầm của Londre
Những con mắt khả ố từ tấm gương mù lòa
Những đôi môi dầy thô bỉ
Không một ai có máu, không một ai mang danh
Chúng ta không có cả linh hồn và thân xác
Không có lấy một bộ mặt

Thời gian quay và quay, không ngừng trôi qua
Không có gì trôi qua nếu thời gian ngừng trôi
Và trở lại, rồi lại trôi qua
Thế rồi bất chợt một chớp mắt tuổi
                                                               thiếu niên
Mang màu vàng mũi tên thần Cupidon
Đội chiếc mũ lưỡi trai màu ghi, chú chim
sẻ can đảm và lưu lạc
Bé nhỏ và lấm tấm đỏ

Quả táo trên chiếc bàn cũ kỹ
Nhánh cây xanh trong sân nhà mùa đông
Đứa trẻ bị bỏ rơi và những chú mèo hoang

Hai cái cây ghét đôi bị buộc chặt

Hai cái cây đầy gai có những bông hoa

nở bất ngờ

Chúng khoác màu áo tươi xanh
Sáng rực rỡ bàn tay chú nhóc
Bốn con chữ
Trên mỗi một ngón tay cháy lên những ngôi sao
Những thỏi mực tầu của người Trung Hoa
và lòng đam mê
Những chiếc nhẫn cỏ phập phồng
Ô, bàn tay học sinh với chiếc cổ khát
khao sự sống
Con chim mồi và chú ngựa què
Bàn tay làm những con mắt trong đêm hình dung
được về cơ thể
Mặt trời bé con và dòng sông tươi xanh
Tay chú mang đến giấc mơ và hồi sinh
Tất cả là cửa
                               Tất cả là cầu
Bây giờ chúng ta bước trên một dòng sông khác

Nhìn thấp xuống cuộc chạy của dòng sông

                                                               nhiều thế kỉ

Dòng sông của những kí hiệu

Ngắm nhìn cuộc chạy của dòng sông các vì sao

Chúng nhập vào nhau, tách ra, rồi gặp lại

Chúng nói với nhau bằng thứ ngôn ngữ của
những cuộc hỏa hoạn
Những cuộc đấu của chúng, những mối tình của chúng
Sáng tạo và hủy diệt thế giới
Đêm mở lòng đêm
vô tận bàn tay
Sự cãi nhau của những ký hiệu
Con chữ lặng im ca hát

Mọi thế kỷ hợp lại
Những âm tiết phát ra bằng giọng một người

Những ngôn từ một kẻ nào đó lắng nghe
Những đại sảnh nơi những cột trụ trong suốt
Dội lại những kí hiệu
Giây lát ngưng trên những mi mắt và
nói điều gì đó
Những con mắt mở ra, lắng nghe rồi lại
khép kín
Thủy triều dâng lên
sắp sửa điều gì
Chúng ta tung mình trong đêm
Những bè bạn ở xa
Tôi mang theo lời lẽ lao tựa như mang
kho báu bốc cháy
Đấu tranh với dòng sông, với cơn gió mùa thu
Chống lại mùa thu, với ngôi nhà tối tăm
Tháng năm nơi đám hài cốt

Vun đống lại - thời gian chết chóc và bị phỉ nhổ

Những mùa bị hãm hiếp
Thế kỷ bị đẽo mòn trong một tiếng gào
Trong biên đồ hình chóp của dòng máu
Giờ gặm nhắm xương sống của ngày, của
năm, và của thế kỷ
Chúng ta đã đánh mất tất cả những cuộc đắm
Tất cả những ngày đi kiếm tìm một Nàng thơ
Thành phố nhầu nhĩ
Gương mặt của nàng là gương mặt của bình yên tôi
Những đôi chân của nàng là gương mặt của bình yên tôi

Những đôi chân là chân phụ nữ

Thảy những trụ cầu trong phố
Dòng sông, dải thắt lưng của phong cảnh
chết chìm
hành phố hay sự hiện hữu của đàn bà
Chiếc quạt chỉ ra và che đi đời sống
Đẹp tựa sự nổi loạn của người nghèo
Vầng trán nàng mê sảng, nhưng mắt nàng
cho ta uống lấy sự khôn ngoan
Nách nàng là đêm, nhưng ngực nàng ban ngày
Những từ của nàng là đá nhưng ngôn ngữ
của nàng là cơn mưa
Vai nàng, ban trưa trên biển cả

Nụ cười nàng, mặt trời soi sáng những

                                                               ngoại ô

Tóc nàng, nơi bùng lên cơn bão trên
những vùng đất của rạng đông.

Bụng nàng mang hơi thở của biển
và mạch đập của ngày

Tên nàng - thác nước và đồng cỏ

Tên nàng - mặt biển tràn đầy
Tất thảy tên của nước đều là tên nàng

Nhưng giới tính của nàng - hằng hà sa số
Phía này của tồn tại

Phía kia, thời gian

Mặt trái của đời sống
Nơi đây, kết thúc mọi thứ diễn văn

Cái đẹp chẳng dễ gì nắm được
Nơi đây, hiện hữu trở nên khủng khiếp
Chìm khuất vào trong, Hiện Hữu rỗng không
Cái rành mạch là không rành mạch
Nơi đây trả sự không rành mạch cho cái rành mạch
Ngôi sao mầu đen
Ánh sáng là bóng tối, bóng tối của ánh sáng
Nơi đây, thời gian đứng yên
Bốn đỉnh quan trọng cạnh nhau
Đó là chỗ của cô đơn và chỗ để gặp nhau
Thành phố - Đàn bà - Hiện hữu
Nơi đây điểm kết của thời gian
Và nơi để bắt đầu

Dịch từ bản tiếng Pháp của Roger - Caillois