Mùa xuân sao chẳng giống niềm vui
Không nhờ nắng cát vẫn vàng đến thế.
Trên má em lớp lông măng dịu nhẹ
Toả sáng dù nắng gió sạm da rồi.

Bên bến nước xanh ngựa nghỉ ngơi
Trên đám cây rau muối mướt xanh ngời
Ta thề thốt sẽ luôn luôn gắn bó
Và sẽ bên nhau vĩnh viễn không rời.

Bóng tối vương và buổi chiều mòn mỏi
Hoà vào nhau trong hình chạm rực hồng,
Anh tiễn em đến bìa rừng, nơi ấy
Nhà gỗ em và cha mẹ sống chung.

Rồi chập chờn trong cơn mơ phấp phỏng,
Rất lâu anh chẳng quên được bóng hình
Gương mặt em dịu dàng tươi trẻ,
Mỉm cười và đưa mũ vẫy chào anh.