Sáng sớm ngắm sông Lam
Sông Thu mùa nước tràn,
Cá giải lên bờ cạn,
Ngựa trâu lạc mất lối.
Bờ sông lở sấm rang,
Sóng dâng như quỷ hiện,
Lòng người kém nguy nan
Sụt lở do trời khiến,
Ta nhìn ra sông Lam,
Lòng những lo đêm ngày,
Không may lở sẩy chân,
Chỉm nghỉm xuống tận đáy.
Thế mà người thế gian,
Xông pha không biết sợ?
Người đi tới miên man,
Trời có đức hiếu sanh
Sao để như vậy mãi?
Muốn dời núi Thiên Nhận,
Lấp trăm dặm sông Lam.