Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin » Yevgeny Onegin (1833) » Chương ba
Đăng bởi Tung Cuong vào 25/06/2022 06:26
— Ах! няня, сделай одолженье.
—«Изволь, родная, прикажи».
— Не думай… право… подозренье…
Но видишь… ах! не откажи.
—«Мой друг, вот бог тебе порука».
— Итак, пошли тихонько внука
С запиской этой к О… к тому…
К соседу… да велеть ему
—Чтоб он не говорил ни слова,
Чтоб он не называл меня…
—«Кому же, милая моя?
Я нынче стала бестолкова.
Кругом соседей много есть;
Куда мне их и перечесть».
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 24/06/2022 06:26
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 30/09/2022 19:02
-Ối, u ạ, làm ơn giúp con với.-
“Con yêu hỡi, cần gì con cứ nói “.
-U đừng nên… nói thật… có nghi ngờ…
Nhưng u xem…ấy! Xin u chớ chối từ.-
“Bạn u hỡi, vừa hay có Trời phù trợ”
-Nhờ u bí mật sai cháu u đi hộ
Cầm thư này gửi ông Ô… đến tận nhà…
Ông láng giềng… u nhớ bảo cậu ta-
Dù họ hỏi, không bao giờ được hé,
Cậu không được làm lộ tên con nhé…-
“Đưa cho ai, hở con gái thân yêu?
U bây giờ thật chậm hiểu làm sao.
Hàng xóm bốn chung quanh đông phát khiếp;
Con định gửi cho ai, làm sao mà u biết”.