Dưới đây là các bài dịch của Phạm Nguyên Phẩm. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 6 trang (54 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Chiếc bóng (trích) (Francis Carco): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Bóng em bóng của màu mưa
Màu đầy nuối tiếc, màu thời gian trôi
Bóng nhoà đi và chơi vơi
Đêm về, bóng lại ở nơi cần về
Dưới ga tàu điện Chappelle
Trong khu huyên náo ở nơi nghèo nàn
Bóng chờ anh sau dãy cột đen đen
Nơi mà những bóng anh em quây quần
Bóng gọi những khách đang đi
Vẻ đầy tuyệt vọng lại thêm lạ kỳ
Khách bộ hành không quay đầu lại
Cũng chẳng ai hiểu được vì sao
Khi gió thổi ngọn đèn nhấp nháy
Luôn mang theo bao bí mật bên trong
Bỗng dưng khép bước chân em dạo...
Và tìm em ở những chốn nơi
Anh biết em chờ anh nơi đó
Anh đi qua chẳng nhận ra em
Đi đi lại lại suốt đêm
Một mình lầm lũi như là thuở xưa
Bóng em bóng của màu mưa
Bóng em bị gió mưa sa dữ dằn
Bóng em tan biến trong đêm
Nhưng anh cảm thấy bóng luôn bên mình
Bên anh chiếc bóng với hình đi đôi...

Ảnh đại diện

Cô đơn (Alphonse de Lamartine): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Hoàng hôn xuống tôi thường hay lên núi
Lòng buồn buồn ngồi dưới bóng hàng cây
Chợt đưa mắt nhìn trải dài phía trước
Cánh đồng quê đang đổi sắc thay màu

Đây dòng sông, sóng ầm ầm tung bọt
Lượn quanh co, khuất nẻo tối mù xa
Kia hồ lặng, từ mặt nước bao la
Sao hôm mọc trên nền trời xanh biếc

Ánh tà dương muộn màng từ từ lặn
Trải non cao in rợp bóng hàng cây
Chúa cung Thiềm ngự giá xe mây
Đang xuất hiện ở chân trời nhuốm bạc

Từ tháp nhà thờ chuông ngân thánh thót
Khách lữ hành dừng bước trầm ngâm
Trong yên tĩnh nhạc thánh thót hoà âm
Cùng những tiếng của ngày tàn sắp tắt

Cảnh êm đềm như bày ra trước mắt
Tôi dửng dưng chẳng một chút say mê
Mặt đất với tôi như bóng kéo lê thê
Vầng nhật dương không sưởi người đã thác

Tôi vô vọng nhìn núi đồi khắp lượt
Hết Đông, Đoài rồi từ Bắc đến Nam
Nhìn mọi nơi, khắp mọi chốn không gian
Lòng tự nhủ: không nơi nào hạnh phúc

Giúp gì ta, hỡi cảnh vật tiêu điều?
Hỡi núi, rừng, sông tĩnh mặc mến yêu
Vắng một bóng mà đất trời yên lặng
Hoa lá, cỏ cây cũng cảm nhận nỗi buồn

Mặt trời mọc hay mặt trời đang tắt
Tôi dửng dưng theo vầng nhật vần xoay
Sớm hay chiều, âm u hay trong lại
Đều vô nghĩa, tôi chẳng cần ánh sáng

Dù theo dõi vầng dương luôn chuyển động
Trong tôi chỉ sa mạc với hư vô
Tôi chẳng mong điều ánh sáng đem lại
Chẳng cầu xin nơi vũ trụ bao la

Rất có thể bên kia bờ cầu lửa
Mặt trời đích thực chiếu sáng Thiên Đàng
Nếu có thể gửi thân nơi cõi thế
Điều mong chờ sẽ xuất hiện với ta

Ở nơi đây tôi sẽ say niềm ước
Thấy lại niềm hy vọng với tình yêu
Và điều mong điều ước của bao người
Không tên gọi ở nơi trần thế

Trên xa giá Bình Minh, ta có thể
Bay tới điều ảo vọng bấy lâu nay
Cớ làm sao còn đày đoạ nơi này
Nơi trần gian ta còn đâu ràng buộc?

Khi lá rừng rơi trên đồng cỏ
Gió chiều lên, cuốn lá khỏi lòng thung
Còn ta đây, như lá úa còn vương
Hỡi giông tố, cuốn ta bay như lá!

Ảnh đại diện

Những người cùng khổ (Émile Verhaeren): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Có trái tim khổ đau
Mang đầy hồ nước mắt
Trông xanh xao nhợt nhạt
Như bia mộ nghĩa trang

Có tấm lưng đáng thương
Mang nặng nhiều khổ cực
Rách nát túp lều tranh
Giữa ven bờ núi cát

Có bàn tay xơ xác
Như tàu lá úa vàng
Rơi trước nhà trước cửa
Rơi trên đất trên đường

Có nét mặt u buồn
Hiền lành và tủi nhục
Buồn lo hơn súc vật
Khi mưa đổ gió gào

Có người khổ biết bao
Khoan dung và mệt mỏi
Còng lưng chống nghèo đói
Trên mảnh ruộng cấy cày.

Ảnh đại diện

Sonnet XIV (Khi mắt em còn chưa vơi dòng lệ) (Louise Labé): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Khi mắt em còn chưa vơi dòng lệ
Còn cùng anh tiếc ngày đẹp đã trôi
Khi em còn chưa than thở tiếc thương
Để tiếng mình còn cất lên đôi chút

Khi tay em còn cầm đàn dạo nhạc
Ca ngợi mối tình anh đối với em
Khi trí em chẳng muốn nghĩ triền miên
Chỉ muốn hiểu anh, không điều gì khác

Em cầu mong cho mình chưa phải thác
Nhưng khi thấy mình nước mắt còn đâu
Tay đã run và giọng nói đã khàn

Và hồn em khi còn trên cõi thế
Muốn tỏ tình yêu, không còn có thể
Em cầu Tử thần xoá ngày đẹp nhất đời em

Ảnh đại diện

Sonnet VII (Mọi sinh linh trên đời không sống nổi) (Louise Labé): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Mọi sinh linh trên đời không sống nổi
Khi linh hồn lìa khỏi xác bay xa
Em là thân, anh là nửa tinh hoa
Hồn yêu quý, giờ ở đâu, anh hỡi?

Đừng để em lâu ngày bất tỉnh
Đến cứu em đừng muộn quá anh ơi
Đừng để thân em chịu phận hẩm
Trả lại nó nửa phần mến thương

Mong muốn mọi sự đều êm đẹp
Hẹn hò, gặp gỡ và tình yêu
Đến với em sẽ hiền dịu mến yêu

Trả lại em hình dáng anh rạng rỡ
Không độc ác với em như thuở nọ
Luôn mặn nồng say đắm của hôm nay.

Ảnh đại diện

Sonnet XVIII (Hôn em đi, hôn em nhiều hơn nữa) (Louise Labé): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Hãy hôn em và hôn em hơn nữa
Những chiếc hôn nồng thắm nhất đi anh
Những chiếc hôn nồng cháy của tình yêu
Em sẽ trả gấp bốn lần, luôn cháy bỏng

Anh chưa vui? Cho anh nhiều hơn nữa
Hôn mười lần với tất cả niềm thương
Hoà trộn vào nhau những chiếc hôn nồng cháy
Trao cho nhau niềm vui thú tràn đầy

Rồi cuộc sống lứa đôi ta sau đó
Sống cho mình và sống cả cho nhau
Cho phép em nghĩ một chút bâng khuâng

Em luôn sống âm thầm trong cô độc
Nên làm sao có được một niềm vui
Nếu không làm một chút gì khác lạ

Ảnh đại diện

Thú yêu thương (Jean-Pierre Claris de Florian): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Thú tình yêu chỉ vài ba phút
Hận tình yêu theo suốt đời tôi

Những gì yêu quý nhất đời
Tôi đều từ bỏ vì tôi yêu nàng
Song vì nàng đã phũ phàng
Đi theo người khác giữa đàng bỏ tôi

Lời ai còn vẳng bên tai
Chừng nào suối chảy, suốt đời yêu anh
Nước còn chảy giữa đồng xanh
Mà nàng đã vội phụ tình bỏ tôi!

Thú tình yêu chỉ vài ba phút
Hận tình yêu theo suốt đời tôi

Ảnh đại diện

“Em, sóng biển anh yêu...” (Fyodor Tyutchev): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Thất thường như con sóng

Em, sóng biển anh yêu
Dù thường hay biến động
Dồi lên rồi lắng xuống
Đời em thật diệu kỳ!

Khi đùa rỡn mặt trời
Sắc trời xanh phản chiếu
Khi nổi giận bời bời
Ngụp biển sâu không đáy

Giọng em khi dịu dàng
Nghe vỗ về thắm thiết
Khi ồn ào gào thét
Đầy oán trách, hờn căm

Dù tính khí thất thường
Ủ ê và tươi rói
Ban đêm hãy giữ lấy
Sắc trời biếc còn vương

Như tặng vật thiêng liêng
Dù không là vàng ngọc
Vào em anh hoà nhập
Hiến dâng đời cho em

Trong phút giây bất hạnh
Như có sức bí huyền
Đẩy hồn anh còn sống
Vào con sóng tình em.


Dịch qua bản tiếng Pháp.
Ảnh đại diện

“Mặt trời chói lọi, nước long lanh...” (Fyodor Tyutchev): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Mặt trời chói lọi, nước long lanh
Vạn vật cười vui, nhựa sống tràn
Cây cỏ xạc xào, rung lá biếc
Tắm mình trong nắng dưới trời xanh

Sóng đưa lấp lánh, cây ca hát
Tràn ngập hình yêu khắp đất trời
Vào hội thiên nhiên, hoa nở rộ
Chan hoà cuộc sống dậy nơi nơi

Nhưng giữa bao niềm hoan hỉ ấy
Có gì sánh được nụ cười trao
Nụ cười làm lắng cơn đau khổ
Dai dẳng trong lòng tự bấy lâu


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Nàng Thu ốm (Guillaume Apollinaire): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Hỡi nàng Thu ốm đau yêu quý
Em sẽ qua đời khi vườn hồng bị bão
Khi tuyết trắng gieo bông
Vào vườn quả

Tội nghiệp nàng Thu
Em hãy chết trắng trinh trong sự phồn vinh
Của tuyết rơi và quả mọng
Trên nền trời xanh
Đàn chim cắt lượn
Trên những thuỷ thần thấp bé tóc xanh
Chưa hề biết yêu

Xa tận bìa rừng
Nai kêu văng vẳng

Thu ơi ta yêu sao tiếng em xào xạc
Những quả rơi không cần phải hái
Gió và rừng khóc than
Tất cả lệ thu rơi từng lá một

                            Lá rơi
                            Người dẫm
                            Con tàu
                            Lăn bánh
                            Đời người
                            Chảy trôi.

Trang trong tổng số 6 trang (54 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] ›Trang sau »Trang cuối