Dưới đây là các bài dịch của Phạm Nguyên Phẩm. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 6 trang (54 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Tương ứng (Charles Baudelaire): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Thiên nhiên là ngôi đền, hàng cột là hàng cây
Đôi lúc thốt ra những lời nói xa xôi
Rừng tượng trưng nhìn những người qua lại
Với ánh nhìn từng quen biết đã lâu

Như những tiếng vang dài nơi xa thẳm
Hoà vào nhau thuần nhất, thẳm, đen
Mênh mông tựa ánh sáng và màn đêm
Đều tương ứng các âm thanh và hương sắc

Có mùi hương như da thịt trẻ thơ
Êm dịu xanh xanh, như cỏ mọc ngoài đồng
Những hương khác tràn đầy và tự đắc

Toả đi như những cái không cùng
Như hổ phách, xạ hương, cánh kiến, trầm hương
Ngợi ca sức mạnh của tinh thần và thể xác


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Hái hoa (Guillaume Apollinaire): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Vườn đầy hoa ta hãy vào để hái
Người đẹp ơi em có biết bao nhiêu
Đoá hồng vàng hồng nhạt của tình yêu
Tô điểm đầu em hè sang lại rụng?

Trước gió to thân cây hoa ngã xuống
Những cánh hoa rơi lả tả đầy đường
Người đẹp ơi hái lấy những bông hoa
Vì giấc mơ hoa nay mai tàn úa

Đặt hoa vào và ra cài then cửa
Nhớ ngày qua lòng buồn bã héo hon
Sẽ thấy hoa thân thuộc vàng úa
Trút hương thơm khi tàn úa rụng rơi

Vườn rộng vắng những bông hoa độc đáo
Khiến bướm vàng đi nơi khác tìm hoa
Và từ nay trong vườn đâm vắng lặng
Có bướm đêm lui tới mà thôi

Trong phòng tục phàm hoa hồng tàn lụi
Hồng của ta lần lượt tàn phai
Người đẹp ơi, hãy dừng đôi chút nghẹn ngào
Khi hoa tàn là tình đang chết đi


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Khúc hát tháng năm và đức hạnh (Clément Marot): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Vào tháng năm ghi nhớ
Đất đổi thịt thay da
Nhiều tình nhân cũng vậy
Muốn tìm người trong mơ
Do nhẹ dạ lòng mềm
Do muốn thoả ước mong
Tôi yêu đâu như vậy
Tình tôi bền mãi mãi

Trần gian đâu tồn tại
Sắc đẹp cứ còn hoài
Thời gian, buồn, bệnh tật
Làm phai vẻ đẹp tươi
Người mà tôi yêu quý
Chẳng khi nào hết xinh
Muốn nàng luôn như vậy
Tình tôi chẳng nhạt phai

Người mà tôi nói đây
Là Đức hạnh trần gian
Vị Nữ thần vĩnh cửu
Ngự đỉnh cao vinh quang
Mọi người hãy thuỷ chung
"Lại đây em chờ mong
Lại đây anh yêu quí
Tình em thiên niên kỷ"


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Mùa đông (Théodore Agrippa d'Aubigné): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Lòng dạ tôi vốn hay thay đổi
Đẹp tốt gì đang buổi ra đi
Với lòng, tôi bảo: Én kia
Thấy chăng rét đến, nóng hè đang lui
Hãy bay đi tìm nơi làm tổ
Để đừng làm ô uế giường kia
Cho ta giấc ngủ bình yên
Ở trong đêm tối đông hàn đời ta

Mặt trời chẳng rời xa trái đất
Ánh nắng còn nhưng mát dịu hơn
Nhớ thời lòng dạ bướm ong
Thấy mình khác trước nhưng không u buồn
Tôi yêu thích mùa đông có ích
Giúp tôi tìm rửa hết thói hư
Như trời giũ sạch khí ôi
Như đất xua được loài xà hổ mang

Dưới tuyết trắng đầu càng thêm trắng
Ánh nắng kia sưởi ấm tuyết băng
Nhưng băng chẳng thể nào tan
Mong sao tuyết chóng biến thành nước rơi
Nước rơi xuống tim tôi đông lại
Để tro tim khỏi cháy bùng lên
Cháy lên như thể than hồng
Đã từng bốc lửa trong lòng thuở xưa

Lạ lùng sao tôi đây chưa chết
Mà cớ chi để hết lửa thần
Nhiệ tình mà Chúa đã ban
Tôi dâng thần thánh tro tàn tấm thân
Là ngọn lửa giá băng mờ đục
Hay tinh dầu lửa bốc trong anh
Đều là ngọn lửa thầnban
Phải đâu lửa cháy từ cành thẩm thê

Thú vui hết bớt bề cay đắng
Hoạ mi kia im giọng yêu ma
Ngoài vườn hết kẻ hái hoa
Niềm tin không thể dối ta nữa rồi
Mùa đông đến bao điều thú vị
Tuổi già về khôn kể niềm vui
Là mùa hưởng thụ thảnh thơi
Phải đâu vất vả như thời lao lung

Đã đến lúc thiên đường mở cửa
Đón cuộc đời không sợ chết thêm
Không còn cái kiếp phù sinh
Tử, sinh là của đời mình thiên thâu
Có ai thích cho tàu bị nạn
Mà không cầu trời lặng biển yên
Ai người du ngoạn triền miên
Đường xa không muốn dừng thuyền nghỉ ngơi?


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Sonnet (Félix Arvers): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Hồn ta thầm kín bấy nay,
Đời ta bí ẩn, ai người có hay:
Mối tình chớm nở khắc giây
Mà sao như đã dài tày thiên thâu.
Tình tuyệt vọng, nỗi khổ đau,
Thôi đành im vậy, chôn sâu đáy lòng;
Con người gieo mối đau thương,
Nàng đâu có thấu nỗi lòng cho ta.

Gặp nàng như thể người xa,
Dù đi bên cạnh vẫn là cô đơn;
Dù ta đi trọn đường trần,
Dễ gì đã dám một lần cầu xin.

Trời sinh nàng vốn dịu hiền,
Đường nàng, nàng bước chẳng nhìn ai đi,
Chẳng nghe tiếng nói tình si
Nổi lên trên mỗi bước đi của nàng.

Một lòng tiết hạnh đoan trang,
Đọc thơ đầy những dòng thương yêu nàng,
Xem xong có vẻ ngỡ ngàng:
“Ai là người đẹp ở trang thơ này?”


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Nghệ thuật thơ - Ca khúc III (trích) (Nicolas Boileau): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Dù là rắn hay loài vật nào kỳ lạ
Ta vẫn ưa nhìn khi nghẹ thuật mô phỏng thành công
Thủ pháp đáng yêu của ngọn bút tinh tường
Biến mọi cái gớm ghê thành đề tài hấp dẫn
Như Bi kịch kia đã làm ta say đắm
Khi nghe chàng Oedipe mình tắm máu khóc than
Hay Oreste nêu hận lòng con giết mẹ
Và để mua vui đã làm ta nhỏ lệ
Hỡi anh bạn thiết tha với sân khấu
Hãy đến đua tài bằng những vần thơ hùng tráng
Anh có muốn trình bày những công trình anh viết
Được dân chúng Paris hoan nghênh nhiệt liệt
Những sáng tác càng hay, càng hấp dẫn người xem
Hai mươi năm sau vẫn yêu cầu diễn lại
Những cảm xúc trong thơ anh phải làm sao tìm đến
Với con tim, làm tâm huyết sục sôi
Chẳng ích chi khi diễn một màn bác học
Cơn giận nhẹ nhàng trong một hành vi đẹp mắt
Không gây cho ta nỗi "sợ hãi" êm đềm
Hay không gợi cho ta "một tình thương trong sáng"
Những lý luận vu vơ chỉ gây thêm lạnh nhạt
Cho người xem vốn lười biếng vỗ tay
Và mặc dù anh cố gắng nói cho hay
Họ mệt mỏi, ngáy khò khò hay la ó
Bí quyết thành công là gây sự thú vui và lòng rung cảm
Dẫn dắt người xem đến nút cởi tài tình
Phải có những vần thơ ngâm lúc mở màn
Đưa vai sắm dễ dàng vào cuộc
Thật đáng chê người diễn viên khó khăn diễn đạt
Muốn nói gì, chẳng ai hiểu ra sao
Tình tiết có lẽ chẳng biết trình bày
Chẳng thích thú, người nghe càng thêm mệt
Thà cứ xướng danh: Tôi là Oreste, tôi là Agamemnon
Còn hơn nói những điều mơ hồ kỳ lạ
Nghe không hiểu, làm ù tai khán giả
Làm mất thời gian không hiểu nổi chủ đề
Bối cảnh chuyện xảy ra phải cố định, rõ ràng
Có một "nhà thiow bên kia dãy núi Pyrénées, vẫn vô sự bình an
Khi rút gọn nhiều năm trong một ngày trên sân khấu
Nhân vật chính ở đây, trong vở kịch trình bày thô thiển
Hồi một là trẻ con, đến hồi cuối: ông già
Còn với chúng ta mà lý trý yêu cầu
Nghệ thuật phải đi vào bố cục
Phải làm sao ở một nơi, một ngày, một việc xảy ra hoàn tất
Cho đến khi kết thúc diễn trình
Đừng bao giờ trình bày những việc khó tin:
Sự thực đôi khi lại là điều phi lý
Tôi chẳng thích điều diệu kỳ vô lý:
Trí chẳng tiếp thu khi không có lòng tin
Điều chẳng nên xem, ta diễn tả bằng lời
Tuy tai nghe không bằng mắt thấy
Nhưng nghệ thuật hợp tình lại muốn ta nghe
Những sự việc không nên nhìn bằng mắt
Sự hồi hộp mong được tăng lên qua các lớp
Đến tột cùng được tháo gỡ êm ru
Trí óc ta chẳng bao giờ bị tác động mạnh như khi bị bất ngờ
nhưng đứng trước một chủ đề nhiều tình tiết
Đùng một cái phanh phui điều bí mật
Làm mọi cái đổi thay với tình huống không ngờ.

Ảnh đại diện

Nghệ thuật thơ - Ca khúc I (trích) (Nicolas Boileau): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Ngôn ngữ anh dùng được suy tôn trong những thành công lớn nhất
Anh cần giữ gìn cho trong sáng mãi không thôi
Tôi chẳng thích những câu đầy âm điệu
Khi ngôn từ thiếu chính xác hoặc cách viết sai
Tôi không chấp nhận nét phù hoa lạc lõng
Câu thơ kêu những văn pháp lạ lùng
Một nhà văn dù vào bậc thiên tài
Sẽ viết bậy nếu coi thường ngôn ngữ
Anh hãy viết ung dung, mặc người ta thúc giục
Chớ tự hào mình sáng tác rất nhanh
Cầm bút phó tay, dồn dập thả vần
Thường là thiếu suy nghĩ hơn là thừa trí tuệ
Tôi ưa nhìn dòng suối lượn quanh trên nền cát mịn
Chảy lờ đờ trên đồng cỏ đầy hoa
Hơn dòng thác kia nước đổ ào ào
Trên mặt đất bùn lầy đầy sỏi đá
Gắng viết nhanh, nhưng chớ vội vàng, và đừng có nản lòng
Sửa đi chữa lại hai mươi lần công trình sáng tác
Hãy gọt rũa và luôn luôn nhuận sắc
Đôi khi thêm vào, nhưng nên bớt nhiều hơn
Rất hiếm khi có lỗi viết tràn lan
Lại có được ánh hào quang trí tuệ
Mỗi một vật cần đặt cho đúng chỗ
Phần cuối và đầu phải khớp với phần thân
Bằng nghệ thuật tinh vi, sắp xếp các phần
Từ tản mạn hợp thành một khối
Cách diễn đạt không tách rời đề mục
Để đi tìm vài chữ đẹp tận đâu xa
Nếu anh sợ những lời phê phán thơ anh
Thì anh hãy với anh là nhà phê bình nghiêm ngặt
Người thích được suy tôn thường là người dốt nát
Hãy tìm bạn, người sẵn sàng nhận xét
Làm bạn tâm tình để vạch thiếu sót cho anh
Luôn vui lòng đấu tranh những lỗi lầm anh mắc
Và với bạn chớ nên làm nhà văn tự đắc
Biết phân biệt người bạn thân với kẻ phỉnh lừa
Làm bộ khen anh, nhưng mỉa mai, chơi ác
Hãy đón nhận lời khuyên, đừng nghe lời tâng bốc
Kẻ xu nịnh luôn tỏ ra thán phục
Nghe thơ anh họ tỏ vẻ đê mê
Tất cả tuyệt vời, thánh thiện, dễ nghe
Họ rầm rộ vui cười hay sụt sùi thương cảm
Đủ thứ khen anh với những câu hoa hoè hoa sói
Vẻ ồn ào kia đâu phải là sự thật.

Ảnh đại diện

Bóng đêm trao cho anh (Max-Pol Fouchet): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Bóng đêm trao cho anh
Giấc mơ em đẹp đẽ
Mơ bỗng liền tan biến
Khi mới đặt lên môi
Anh là bờ, em là dòng nước chảy
Anh ôm em, em liền chảy mất
Vòng tay em ngon giấc
Trong vòng tay của anh
Đêm trong vòng tay em
Là trong đêm của anh
Em như đá cuội trơn
Nước kia không giữ nổi
Anh đi trong đêm tối
Mang nặng giấc mơ em
Luôn cất cánh bay lên
Như nước anh ôm em
Nhưng sao không giữ nổi
Nước xói mòn nghiệt ngã
Em cứ phải xa anh
Người theo em mãi mãi

Ảnh đại diện

Nhất định một ngày kia anh trở lại (José Gers): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Nhất định một ngày kia anh trở lại
Về theo con nước thuỷ triều lên
Ném sợi dây buộc chặt con tàu
Vào tảng đá hoa nơi xưa xuất phát

Với những người ngồi chơi trên đập nước
Với những người ở bến cảng, quán ăn
Anh sẽ là một thuỷ thủ vô danh
Một thuỷ thủ trong trăm nghìn người khác

Chỉ vì em, người đã hiểu được anh
Hiểu ý nghĩa những điều anh thổ lộ
Anh sẽ trở về, mang đầy bến đỗ
Như trên vai khoác chiếc áo mặn nồng

Mắt nóng ran những giấc mơ nóng bỏng
Sinh trên biển và chết đi trên biển
Con tim anh như con tàu chở nặng
Khối tình quê day dứt khôn nguôi

Em thuỷ chung sẽ xiết chặt con người
Đã bỏ nhà đi nay lại trở về
Mà tất cả anh có ở trên đời
Là biển cả với gương mặt em yêu...

Ảnh đại diện

Gió biển (Stéphane Mallarmé): Bản dịch của Phạm Nguyên Phẩm

Chao ôi, tôi thấy lòng buồn rười rượi
Sách có bao nhiêu, đã ngốn sạch hết rồi
Phải ra đi! đi đến chốn chân mây!
Tôi cảm thấy đàn chim say ngây ngất
Giữa biển lạ và trời mây bát ngát
Chẳng có chi giữ nổi trái tim này
Tim được luyện trong thuỷ triều lên xuống
Những vườn xưa hiện lại trong tôi
Trời đêm ơi! ngọn đèn khuya hiu hắt
Soi lên trang giấy trắng vẫn còn nguyên
Và thiếu phụ đang cho con mình bú
Không ngăn nổi lòng tôi với biển khơi
Hỡi con tàu mà cột buồm căng gió
Hãy nhổ neo rong ruổi bốn phương trời!

Vì hy vọng, đắng cay, một nỗi buồn
Trong khăn vẫy nghe thấy lời vĩnh biệt!
Và có thể, giữa phong ba bão táp
Gió xô nghiêng, tàu đắm kéo theo người
Không cột buồm, không cột buồm, không đảo xanh...
Nhưng tim hỡi, hãy nghe người thuỷ thủ!

Trang trong tổng số 6 trang (54 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ›Trang sau »Trang cuối