Trang trong tổng số 42 trang (414 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 21/05/2008 08:54
Các người sẽ nghĩ rằng: điều mê sảng gì chăng?
Điều này đã từng có
ở thành phố Odessa(3).
“Em sẽ đến lúc bốn giờ” – cô Maria bảo thế
Tám giờ.
Chín giờ.
Mười giờ.
Và buổi chiều
đi vào đêm ghê sợ
giã từ khung cửa sổ
buổi chiều chau mày
buổi chiều tháng mười hai.
Sau tấm lưng già nua khanh khách cười
những chiếc đài cắm nến.
Tôi bây giờ có lẽ các người không thể nhận:
một sinh vật gầy nhom
nức nở kêu rên
và giật mình, quằn quại.
Còn muốn được gì cái hình thù như vậy?
Thế mà nó còn muốn nhiều thứ mới kinh!
Bởi vì không quan trọng cho mình
những gì bằng đồng thiếc
rằng con tim – cục sắt tây lạnh ngắt.
Trong đêm khuya mong tiếng của riêng mình
cất giấu vào những gì đó dịu êm
những gì đó thuộc về phụ nữ.
Và đây
cái hình thù đồ sộ
còng lưng bên cửa sổ
trán tỳ kính ép vào.
Liệu có còn không tình yêu?
Tình yêu ra sao –
tình yêu to hay bé?
Lấy đâu ra tình yêu to ở cái xác to như thế:
thực ra chỉ cần be bé
và trầm lặng một người tình.
Tình yêu tránh tiếng còi ô-tô ầm vang.
Và chỉ thích tiếng chuông xe ngựa.
Và còn điều này nữa
khi chúi đầu vào cơn mưa
lấm chấm rỗ hoa
tôi đợi, tôi chờ
tiếng ầm ầm của sóng.
Nửa đêm đánh dấu lên dao
rồi đuổi theo
và cắt
đấy – người yêu!
Giờ thứ mười hai đổ xuống
như cái đầu rơi từ đoạn đầu đài.
Trong kính những giọt mưa xám xịt
đã từng rất quen biết
vẻ cau có những hình thù
có vẻ như đang tru
trong nhà thờ Đức Bà Paris những con quái vật(4).
Hỡi người đáng nguyền rủa nhất!
Những điều này còn chưa đủ đầy chăng?
Sắp tới đây miệng sẽ kêu lên.
Và tôi nghe rõ:
rất lặng lẽ
như người bệnh từ trên giường
nhảy xuống bực mình.
Và đây –
đầu tiên chỉ đi qua
vất vả, nhọc nhằn
sau đó chạy hộc tốc
và hồi hộp
rất rõ ràng.
Bây giờ hắn và hai người mới khác
đánh dấu tuyệt vọng bước chân.
Lớp vữa trát dưới tầng thấp đổ xuống.
Những kẻ bực mình –
cả to
cả bé
có nhiều vô cùng! –
dữ dội cuồng điên
và những kẻ bực mình bây giờ đã
khuỵu xuống những bàn chân!
Còn đêm đang thả rêu khắp phòng
từ rêu không giãn ra đôi mắt thờ thẫn.
Những cánh cửa bỗng nhiên lại đóng
có vẻ gì đấy trong khách sạn
thấy run rẩy làm sao.
Em bước vào
đột ngột, bất ngờ
găng tay da tháo vội
rồi em nói:
“Anh biết không
em sắp đi lấy chồng”.
Thì, em cứ đi lấy chồng.
Chẳng sao đâu.
Anh rồi qua được.
Em thấy đấy – anh không hề tức ngực!
Anh giống như mạch đập
của người đã yên giấc ngủ nghìn năm.
Em còn nhớ không?
Em đã từng nói rằng:
“Jack London(5)
dục vọng
tình yêu
tiền bạc” –
còn anh chỉ nhìn thấy một
em là Gioconda(6)
cần lấy cắp!
Và thế là người ta lấy mất.
Giờ kẻ đang yêu lại bước vào trò chơi
lửa bừng lên trên bờ mi gấp khúc.
Thôi được!
Và trong ngôi nhà đã cháy thành tro
đôi khi vẫn sống những đứa bé không nhà!
Các người có chọc tức không?
“ít hơn một xu của kẻ bần hàn
các người có thừa châu ngọc”.
Các người còn nhớ không
rằng Pompeii(7) bị vùi lấp
khi chọc tức núi lửa Vesuvio!
Ê!
Những quí ông kia!
Những người ưa
phạm thánh
và tội trọng
lò sát sinh –
mà điều kinh khủng
là đã nhìn
gương mặt của tôi
khi mà
tôi
hoàn toàn yên lặng?
Và tôi cảm nhận
“tôi”
đối với tôi bé bỏng.
Ai đấy từ trong tôi ngang nhiên chạy trốn.
Alô!
Ai đầu dây thế?
Mẹ à?
Mẹ!
Con trai của mẹ ốm thật là hay!
Mẹ à!
Trong tim anh ta lửa cháy.
Mẹ hãy nói cho các cô em gái
rằng anh ấy không còn trốn thoát được đâu.
Mỗi lời nói
ngay cả chuyện bông lơn
phun ra từ mồm anh ấy
giống như con đĩ trần truồng
chạy ra từ lầu xanh đang cháy.
Rồi mọi người ngửi thấy
mùi khét bốc lên!
Người ta đang đun ai đấy.
Những kẻ tuyệt trần!
Trong mũ sắt!
Kẻ thợ vườn không nên!
Hãy nói cho những kẻ đang đun
đi vào con tim cháy bừng trong ve vuốt.
Tôi tự mình.
Những đôi mắt như thùng chứa tôi lăn.
Ô, những xương sườn hãy đưa cho chỗ dựa.
Tôi bước lên! Bước lên! Bước lên! Bước lên!
Rồi người ta sụp đổ.
Không rời khỏi con tim!
Trên gương mặt sạm đen
Từ đôi môi nứt nẻ
Một nụ hôn rồi sẽ xông lên.
Mẹ à!
Con không sao hát được.
Trong nhà thờ những con tim dành cho ban hát!
Những hình thù cháy sém của số và lời
từ cái sọ dừa
như trẻ con từ ngôi nhà cháy.
Nỗi sợ hãi
xâm chiếm cả bầu trời
đưa lên cao chơi vơi
những bàn tay “Lusitania”(8) đang cháy.
Dành cho những người sợ hãi
vẻ yên lặng trong phòng
trăm đôi mắt ráng hồng từ chốn nương thân.
Tiếng reo vui lần cuối –
còn em, dù chỉ nói
rằng đang cháy lên trong tiếng nấc trăm năm.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 09/04/2008 01:41
Cuộc đời tôi không nhìn thấy ngày mai
Trong mỗi lời tìm ra điều phụ bạc
Và cho tình yêu, tình yêu đã mất
Một ngôi sao đã mọc để cho tôi.
Tình bay đi như không thể nhận ra
Hầu như không biết gì trong lần gặp
Nhưng lại đêm. Lại bờ vai ôm ấp
Trong nụ hôn mệt mỏi ướt đầm đìa.
Tôi chưa từng yêu anh thế bao giờ
Tôi chán anh. Cực hình còn kéo mãi
Như kẻ phạm nhân, tình yêu mệt mỏi
Cái ác chất đầy trong mối tình ta.
Như người anh trai. Anh lặng im, giận dữ
Nhưng nếu như ánh mắt sẽ gặp nhau
Thì tôi thề với anh, có trời cao
Đá hoa cương sẽ chảy ra trong lửa.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 09/04/2008 01:39
Vì tình yêu của anh ẩn ước
Như vì nỗi đau, em chỉ muốn kêu lên
Em trở thành vàng võ, bị động kinh
Em nhọc nhằn lê bước.
Những bài hát mới anh đừng hát
Dối gian bằng bài hát được lâu chăng
Nhưng móng vuốt thì điên cuồng hơn
Như bệnh lao trong lồng ngực.
Để cho máu trong cổ sôi lên
Hãy lên giường cho vội
Để lấy ra cái chết từ trái tim
Cơn say rủa nguyền mãi mãi.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 09/04/2008 01:37
Chỉ còn lại một mình tôi
Đếm những ngày trống vắng
Ơi những người mà tôi coi là bạn
Ơi những con thiên nga của tôi ơi!
Bằng bài ca tôi không gọi các người
Tôi không tin vào nước mắt
Nhưng buổi chiều, giờ buồn bã nhất
Trong lời nguyện cầu tôi nhớ đến thôi.
Gặp mũi tên cái chết
Ngã xuống một người trong số các anh
Một người khác như con quạ màu đen
Sẽ yêu tôi tha thiết.
Nhưng chỉ một lần trong năm
Khi những tảng băng tan hết
Và khi đó trong khu vườn
Tôi đứng bên dòng nước sạch.
Và tôi nghe tiếng vỗ đôi cánh rộng
Trên mặt nước màu xanh
Thì tôi biết được rằng
Ai là người nắp quan tài mở sẵn.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 09/04/2008 01:33
Nhà thơ không phải người, mà linh hồn
Dù đó là nhà thơ Homer mù mắt
Hay dù điếc đặc như Beethoven
Nhưng am hiểu, nghe ra và thấy hết.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 09/04/2008 01:31
Anh nói đúng – lại hiệu thuốc, đèn lồng
Vẫn sông Nhê-va, im lặng, đá hoa cương
Như tượng đài của buổi đầu thế kỷ
Ở chốn này con người ấy đứng yên.
Khi anh từ giã ngôi nhà Puskin
Phút chia ly giơ vẫy bàn tay mình
Và tiếp nhận vẻ rã rời chết chóc
Như nhận về vẻ tĩnh lặng bị oan.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 09/04/2008 01:19
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 09/04/2008 01:21
Không phải tennít, không phải cờ
Mà em với anh đang chơi trò khác
Và người ta gọi tên cũng khác
Nếu như cần phải gọi tên ta…
Không gặp gỡ, không chia xa
Không chuyện trò, không im lặng
Và từ cái điều này câm nín
Máu của anh sẽ nguội lạnh đi mà.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 09/04/2008 01:15
Trên ngưỡng cửa màu trắng thiên đàng
Anh ngó nhìn và kêu lên: “Anh đợi!”
Khi chết anh để lại cho em
Lòng khoan dung và nghèo đói.
Và khi bầu trời trong sáng
Anh sẽ thấy những đôi cánh vang lên
Em xẻ chia chút vỏ bánh của mình
Cho người mà đến xin em bánh.
Còn khi, giống như sau trận đánh
Những đám mây trong máu dạt dào
Thì anh sẽ nghe những lời em cầu nguyện
Và những lời của tình yêu.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 09/04/2008 01:13
Và con tim đã không có gì cần
Khi tôi uống cái nóng này bỏng rát
Khối không khí khổng lồ “Ônhêgin”
Như đám mây, hiện ra trước mặt.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 09/04/2008 01:12
Sao anh có thể nhìn xuống sông
Sao anh dám bước lên cầu mở?..
Em mang tiếng hay buồn, không vô cớ
Từ cái ngày em gặp gỡ với anh.
Những đôi cánh của những thiên thần đen
Phiên xét xử sắp tới đây lần cuối
Và đống lửa cây mâm xôi đang cháy
Có vẻ như trong tuyết nở hoa hồng.
Trang trong tổng số 42 trang (414 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] ... ›Trang sau »Trang cuối