Trang trong tổng số 42 trang (414 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 08/04/2008 00:26
1
Một trăm dặm, một trăm vexta
Một trăm ki-lô-mét
Đất đai nằm, cây vũ mâu xào xạc
Và đen thẫm rừng bá hương
Có vẻ như đấy là lần đầu tiên
Tôi ngắm nhìn Tổ Quốc
Tất cả của tôi – tôi biết rằng:
Tất cả của tôi, cả hồn lẫn xác.
2
Tôi đánh dấu ngày này bằng hòn đá trắng
Khi tôi hát về Chiến Thắng
Khi Thắng lợi đón chào tôi
Tôi bay lên, tôi vượt quá mặt trời.
3
Và xào xạc dưới chân hoa cỏ
Của sân bay mùa xuân
Những ngôi nhà - chẳng lẽ nhà như thế!
Tất cả như mới mẻ thân quen
Và vẻ mỏi mệt trong tim
Và đầu óc ngọt ngào choáng váng…
Trong tiếng sấm đầu xuân
Mátxcơva – người Chiến Thắng!
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 08/04/2008 00:25
Cardan Solaire trên nhà Mesinkov
Con tàu đi qua ngọn sóng dâng cao
Trên đời này có điều gì quen thuộc
Hơn ánh lửa máy tàu và ngọn sóng lao xao!
Như nước kiềm, con đường tối mịt
Bầy chim non lên dây điện đậu vào.
Trong những lần dạo chơi từng quen thuộc
Vị mặn mòi thì cũng chẳng sao.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 08/04/2008 00:22
Và ta đã quên đến muôn đời
Khi ở lại trong thủ đô hoang dã
Những hồ nước, những thảo nguyên, thành phố
Những bình minh ngời chói của quê hương.
Trong vòng máu lửa, cả ngày, cả đêm
Vẫn tuôn ra sự hành hình khắc nghiệt…
Và cho ta chẳng còn ai muốn giúp
Vì một điều rằng ta ở lại nhà
Vì rằng ta yêu thành phố của ta
Mà không phải là tự do bay bổng
Ta gìn giữ cho mình
Lửa và nước, và lâu đài, cung điện.
Rồi một thời sẽ đến
Ngọn gió chết chóc làm buốt giá con tim
Nhưng với ta – thành phố của Pi-ốt thiêng liêng
Sẽ mãi là một tượng đài kỉ niệm.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 31/03/2008 20:16
Ta không cùng những kẻ
Bỏ quê hương, mặc cắn xé quân thù
Ta không nghe lời tâng bốc của họ
Và không trao cho họ những bài thơ.
Nhưng muôn thuở thương kẻ đày phát vãng
Như kẻ tù nhân, như kẻ tật nguyền.
Con đường tối tăm của người du lãng
Mùi bánh mì, ngải cứu lạ bốc lên.
Còn ở đây, trong khói đám cháy này
Ta phí hoài chút tuổi xuân còn lại
Nhưng chưa từng một đòn đau nào
Nhận về mình ta từ chối.
Ta biết, sự đánh giá sau này, dù chậm
Sẽ thanh minh cho từng phút, từng giờ
Nhưng trên đời không có người đơn giản
Không nước mắt và kiêu hãnh hơn ta.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 31/03/2008 20:10
Thế kỉ này xấu xa hơn quá khứ?
Chẳng lẽ bởi vì đầy buồn bã, lo âu
Vết loét đen thui thế kỉ động chạm vào
Nhưng chữa lành vết thương thì không thể?
Phía đằng tây mặt trời còn chưa tắt
Những mái nhà trong ánh sáng cháy lên…
Còn ở đây trắng xoá, những cây thập ác ngắm nhìn
Gọi bầy quạ và quạ đen bay lướt.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 31/03/2008 20:02
O quae beatam, Diva, tenes
Syprum et Memphin...
Horatius
_________________
Người đẹp còn rất trẻ
Nhưng không phải người của thế kỉ ta
Ta khó ở hai người – mà kẻ thứ ba
Không bao giờ để cho ta như thế.
Anh kéo ghế cho nàng
Còn em chia hoa không hề tiếc…
Ta đang làm gì… tự mình, ta không biết
Nhưng mỗi phút giây càng thấy sợ vô cùng.
Như những kẻ bước ra từ nơi tù ngục
Ta chỉ biết về nhau đôi chút qua loa
Thật khủng khiếp. Ta ở trong vòng địa ngục
Mà có thể rằng, đó không phải là ta.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 31/03/2008 19:47
Người xa lạ! Xa lạ em không cần
Còn gọi của mình thì em đã mệt.
Nhưng tại sao cứ mừng vui không biết
Khi em nhìn bờ môi thắm của anh?
Thà anh cứ trách mắng, không khen em
Em nghe ra lời nghẹn ngào trong giọng
Không, không bao giờ anh bắt em nghĩ rằng
Anh từng yêu người ta rất say đắm.
Và không bao giờ em tin rằng, có thể
Sau cuộc tình bí mật chốn trời xanh
Anh lại cười và khóc rất khổ sở
Và lại ra điều trách những nụ hôn em.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 31/03/2008 19:45
Mùa thu khóc như một bà goá phụ
Trong áo quần đen, u ám con tim…
Hồi tưởng lại những lời xưa của chồng
Rồi bật khóc và không thôi nức nở.
Cứ như thế, cho đến ngày tuyết nhẹ
Chưa tỏ lòng thương với đau khổ của nàng
Cả hạnh phúc và cay đắng, lãng quên
Ở đời này là chuyện không chút dễ.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 31/03/2008 19:44
Em hình dung ra lao động của anh
Những công việc rất chi là đáng trọng:
Những cây gia mùa thu luôn vàng óng
Và màu xanh do màu nước tạo thành.
Anh hãy nghĩ ra giấc mơ thật mỏng
Sẽ mang em vào sâu rộng vườn anh
Nơi chỗ rẽ ngang với nỗi kinh hoàng
Dấu vết anh em tìm trong mê mẩn.
Em có vào dưới bầu trời biến dạng
Thành trời cao theo dấu vết tay anh
Để cho nguội đi cơn sốt của mình.
Ở nơi đó sẽ muôn đời hạnh phúc
Em khép vào bờ mi nóng của em
Và lại nhận về món quà nước mắt.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 31/03/2008 19:39
Tất cả vẫn như xưa: lên cửa sổ
Gió thổi vào những hạt tuyết rơi rơi
Em vẫn thế, không có gì mới cả
Nhưng đến thăm em đã có một người.
Em hỏi rằng: “Anh muốn điều gì vậy?”
Anh trả lời: “Xuống địa ngục cùng em”.
Em cười: “ấy chết, em cảm thấy
Cả hai người thì tai hoạ đó anh”.
Nhưng anh giơ bàn tay lạnh nhạt của mình
Rồi khẽ chạm vào những bông hoa rất khẽ:
“Hôn người ta thế nào, em hãy kể
Và thế nào những kẻ khác hôn em”.
Còn đôi mắt anh vẩn đục nét nhìn
Không buông rời trên tay em chiếc nhẫn
Những cơ bắp trên người anh bất động
Gương mặt anh vẻ giận dữ ánh lên.
Em biết rằng: niềm vui sướng của anh
Rất căng thẳng và khát khao được biết
Rằng với anh tất cả đều không cần
Còn với em tất cả đều được phép.
Trang trong tổng số 42 trang (414 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] ... ›Trang sau »Trang cuối