Thơ » Nga » Anna Akhmatova
Đăng bởi nguyenvanthiet vào 09/04/2008 00:22
И мы забыли навсегда,
Заключены в столице дикой,
Озера, степи, города
И зори родины великой.
В кругу кровавом день и ночь
Долит жестокая истома...
Никто нам не хотел помочь
За то, что мы остались дома,
За то, что, город свой любя,
А не крылатую свободу,
Мы сохранили для себя
Его дворцы, огонь и воду.
Иная близится пора,
Уж ветер смерти сердце студит,
Но нам священный град Петра
Невольным памятником будет.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 09/04/2008 00:22
Và ta đã quên đến muôn đời
Khi ở lại trong thủ đô hoang dã
Những hồ nước, những thảo nguyên, thành phố
Những bình minh ngời chói của quê hương.
Trong vòng máu lửa, cả ngày, cả đêm
Vẫn tuôn ra sự hành hình khắc nghiệt…
Và cho ta chẳng còn ai muốn giúp
Vì một điều rằng ta ở lại nhà
Vì rằng ta yêu thành phố của ta
Mà không phải là tự do bay bổng
Ta gìn giữ cho mình
Lửa và nước, và lâu đài, cung điện.
Rồi một thời sẽ đến
Ngọn gió chết chóc làm buốt giá con tim
Nhưng với ta – thành phố của Pi-ốt thiêng liêng
Sẽ mãi là một tượng đài kỉ niệm.