Trang trong tổng số 24 trang (235 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

nhật lệ

Nhật Lệ "dinh" bài viết của Trường Nhân ở mục "tin văn" trên trannhuong.com, ai thích thì đọc nhé!
Tin văn và...  
NGỒI BUỒN XEM ALEXA.COM
Trường Nhân
 


Lâu lắm tôi không vào web http://www.alexa.com/ chuyên xếp hạng website toàn thế giới. Hôm nay 12-9 thử ngó vào xem và tìm các thứ hạng mấy con web văn chương. Dưới đây là kết quả xếp hạng trên toàn thế giới:

Boxitvn        xếp thứ        68.836
Trannhuong.com          470. 187   Việt Nam xếp thứ   4412
Nguyentrongtao.org    555.178                                       4212
Phongdiep.net              715.565                                        6235
Lucbat.com                 1.052.675                                       5686
Lethieunhon.com       1.146.443                                    10.128
Hoinhavanvietnam    1.829.922                                    18.529  
VanngheSCL              1.938.211                                    32.092
Vannghequandoi       1.999.425                                     10.715
Trungtamvanhoa       8.435.107                                     33.919

Số liệu thống kê này thay đổi hàng tuần tùy vào số người truy cập. Nhìn vào con số trên đây thấy các web cá nhân đều vượt trội so với các web tập thể hội đoàn…
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

GẶP CÁC BÁC LÃO THÀNH CÁCH MẠNG LAI CHÂU
                                    Ghi chép của Bùi Thị Sơn.
Tháng 4/1993, khi đang công tác ở Phòng Giáo dục huyện Tuần giáo, tôi nhận được quyết định của Ban Thường vụ Huyện ủy trưng tập 1 năm cùng các đồng chí trong Ban Tuyên giáo biên tập cuốn: “Lịch sử Đảng bộ huyệnTuần Giáo” tập 1 - từ năm 1945 đến năm 1975 .
Sau khi về ban Tuyên giáo Tỉnh uỷ Lai Châu khai thác  sử liệu và lập đề cương chi tiết cho cuốn  sách ,tôi được phân công đi cùng anh Hoàng Việt Dũng (trưởng ban Tuyên giáo huyện) về Hà Nội gặp các bác lão thành cách mạng ở Lai Châu.Mục đích của chuyến đi là thăm sức khoẻ các bác và trao đổi, thảo luận về những sự kiện còn thiếu hoặc chưa có sự thống nhất  khi đối chiếu từng cuốn hồi ký của các bác về thời gian, địa điểm xảy ra, số  người tham gia,kết quả…
Suốt chặng đường từ Lai Châu về đến Hà Nội, tôi sống trong tâm trạng lâng lâng, thấp thỏm, hồi hộp lạ thường…Tôi hiểu: Đó là kết quả của bao ngày đêm nghiên cứu hồi ký  của các bậc tiền bối. Hình ảnh những chiên sĩ trẻ măng áo trấn thủ, quần buộc túm,vai đeo xà cột đựng tài liệu, vai đeo súng(có khi còn khoác thêm  bao tượng đựng gạo len lỏi trèo đèo, lội suối,không kể ngày hay dêm,không quản mưa hay nắng để nhen nhóm từng cơ sở cách mạng cứ chập chờn hiện về trong giấc ngủ của tôi với niềm cảm phục,kính yêu vô hạn…
Đến Hà Nội, việc đầu tiên chúng tôi tìm bác Hoàng Tinh– Nguyên Bí thư Tỉnh uỷ Lai Châu ở 49 Phan Bội Châu trình bày mục đích chuyến đi .Bác Hoàng Tinh vui vẻ nhận lời và hẹn sáng hôm sau đoàn có mặt tại nhà bác.
Đúng giờ,chúng tôi đến nơi đã thấy các bác tề tựu đông đủ. Chưa kịp nghe bác Hoàng Tinh giới thiệu, tôi đã nhận ra ngay từng người, vì đã được xem trước ảnh của các bác: bác Trần Quốc Mạnh – Bí thư Tỉnh ủy Lai Châu đầu tiên người tầm thước, mắt sáng; bác Lương Đình Dung - Chánh Văn phòng đầu tiên người thấp đậm; bác Hoàng Hồng Dương - Bí thư đầu tiên của TuầnGiáo thì vẫn rất bảnh bao; bác Lê Khánh– cán bộ đội công tác Điện Biên từ năm 1949 vẫn rất phong độ… Nhìn chung, các bác  rất đẹp lão  dù đã ở cái tuổi “xưa nay hiếm”. Tôi nhìn ngắm các bác, lòng băn khoăn tự hỏi: Bác Hoàng Hoa Thưởng và bác Nguyễn Trọng Tháp đâu? Hiểu ý tôi, bác Mạnh cười thật hiền: “Cháu gái ạ, bác Thưởng hôm nay mệt, còn bác Tháp thì đang công tác bên Lào”.
Tôi  lễ phép, khiêm tốn lắng nghe  các bác trao đổi. Đến lúc bác Hoàng Tinh bảo: “Con gái muốn hỏi gì các bác thì cứ mạnh dạn lên, mai lên Lai Châu  muốn hỏi lại khó có dịp. Bác nghe các anh nói  giao cháu viết giai đoạn 1945-1954 tuy tài liệu thành văn bị thất lạc song bù lại cháu sẽ được gặp gỡ cácbác lão thành cách mạng - nguồn tư liệu sống quý giá vô cùng…”. Bác Lương Đình Dung nheo mắt cười hóm hỉnh: “Không hỏi nhanh lên thì rồi nguồn tư liệu này cũng dần biến mất khỏi thế gian …”. Tất cả cùng cười vang nhưng tôi bỗng cảm thấy cay cay nơi sống mũi. Những câu hỏi trăn trở, dồn nén suốt bao ngày cứ ào ào tuôn ra với giọng nói hồi hộp sôi nổi như chỉ sợ không hỏi nhanh thì không kịp nữa. Anh Hoàng Việt Dũng cười, gắt yêu: Cái con bé này, mày có để cho các bác thở không đấy?”. Bác Mạnh ,bác Dung ôn tồn giải đáp cho tôi từng thắc mắc. Bác Dung rất tế nhị bác thường nhường cho bác Mạnh nói trước, bác bổ sung sau. Có lẽ các bác luôn tôn trọng người anh lớn tuổi, người lãnh đạo kiên cường,quả cảm đã bao lần vào sinh ra tử để chèo lái con thuyền cách mạng ở  Lai Châu… Tôi hỏi nhiều về thời gian Ban Cán sự tỉnh đứng chân tại Than Uyên (thời gian để chuẩn bị  chuyển vào hoạt động trong nội địa tỉnh Lai Châu, thời gian ban cán sự tỉnh chuyển từ Điện Biên về Tuần Giáo, thời gian ta bị mất liên lạc với Ban Thường vụ liên khu uỷ Việt Bắc, Đội cán sự Lai Châu thứ 2 do đồng chí Nông Văn Lạc chỉ huy vào Phong Thổ xây dựng cơ sở làm bàn đạp tiến sang Sìn Hồ ra sao?) Cũng có lúc chưa thống nhất được với nhau về thời gian, địa điểm xảy ra sự kiện, bác Dung, bác Dương, bácKhánh tranh luận rất sôi nổi. Đến giờ ăn cơm, tôi ra  tiệm đặt tiệc chiêu đãi các bác. Nhìn mâm cỗ thịnh soạn toàn đặc sản chim quay, gà tần, bác Mạnh nói: “Gặp  được nhau ở đây ôn lại bao kỷ niệm kháng chiến là vui, là quý lắm rồi! Các bác giờ răng đã yếu ,chỉ  thích ăn các món mềm như canh rau, các cháu không nên bày đặt tốn kém..." Lời nói chân tình của bác, tôi luôn khắc ghi để rút kinh nghiệm. Bữa cơm thật là vui khiến tôi nhanh chóng xoá đi vẻ mặt sượng sùng xấu hổ vì hành vi thất thố của mình. Các bác trêu chọc nhau về một cô sơn nữ ai đó từng thầm yêu trộm nhớ nhưng người khác vẫn biết mà không nỡ nói ra lúc ấy… Chiến tranh mà. Tôi bỗng thấy cay cay nơi sống mũi, niềm yêu kính cảm phục các bác cứ dâng lên trong lòng. Bất chợt nghe các bác cười vang,té ra bây giờ các bác mới dám thổ lộ thật lòng mình và bất ngờ nhận ra là cùng say đắm một cô sơn nữ… Tôi thầm nghĩ: “Các cụ mình ngày xưa cũng lãng mạn  lắm… Chỉ vì việc chung mà cố ghìm nén sự rung động của con tim đó thôi!” Các bác còn nhắc đến một số chiến sĩ cách mạng của ta vào gây dựng cơ sở ở Lai Châu, ban đầu được phân công gần gũi các thống lý, thống quán để tranh thủ họ vận động nhân dân đoàn kết đánh giặc. Quá trình gần gũi với tầng lớp trên, thấy con gái họ nết na, xinh đẹp thì đem lòng yêu thương thực sự. Thế là vẹn cả đôi đàng. Các thống lý, thống quán từ chỗ đang dùng dằng phân vân chưa biết nên ngả về bên địch hay ngả về bên ta đã sáng suốt quyết định theo chàng rể tương lai đến cùng, Hiện nay, số chiến sĩ cách mạng đó vẫn ở lại xây dựng quê hương Lai Châu.Con cháu họ đều phát huy dược truyền thống cách mạng của cha ông, giữ cáccương vị chủ chốt ở 2 tỉnh Lai Châu và Điện Biên.
Sau đó, chúng tôi ngược Thái Nguyên thăm bác Đinh Kim Sơn - người Tỉnh Đội trưởng Lai Châu đầu tiên, đã bao phen làm cho kẻ thù kinh hồn bạt vía . Chúng tôi rất tiếc không được gặp bác Hoàng Bắc Dũng – Trưởng Ban cán sự kiêm Chủ tịch tỉnh Lai Châu vì bác mới đi về cõi vĩnh hằng…
Năm 1995, chúng tôi về Viện Lịch sử Đảng tra cứu lại sử liệu và đón các bác Trần Quốc Mạnh, Lương Đình Dung, Đinh Kim Sơn, Hoàng Hồng Dương lên Tuần Giáo dự hội thảo  về cuốn “Lịch sử Đảng bộ huyện Tuần Giáo”. Chúng tôi đưa các bác về thăm lại khu du kích Pú Nhung,Toả Tình năm xưa. Các già bản râu tóc bạc phơ ôm chầm người cán bộ  nằm vùng từ những năm gian khổ. Các cô sơn nữ xinh đẹp xưa kia đều đã lên bà vẫn bẽn lẽn đứng ở thật xa nhìn cánh đàn ông tâm sự lúc bằng tiếng Hmông, lúc bằng tiếng phổ thông. Lũ trẻ con choai choai tò mò nhìn những người già ôm nhau cười ra nước mắt. Chỉ đến khi một già làng bảo bọn con trai, con gái đã mang ngô non và củ mài về để tiếp khách, các bà mới đưa mắt nhìn nhau, rồi không ai bảo ai  các bà cùng vào bếp nướng ngô, nướng củ mài chia cho từng ông. Nhìn những bàn tay nhăn nheo của các cụ bà tẽ từng hạt ngô non đưa tận tay từng cụ ông mới cảm nhận được tình cảm nồng ấm của bà con nhân dân các dân tộc giành cho cán bộ Việt Minh lớn lao đến nhường nào...
Cuốn “Lịch sử Đảng bộ huyện Tuần Giáo” tập I được Viện Lịch sử đảng đánh giá cao. Các bác rất vui mừng, cảm động, khen anh em chúng tôi có nhiều cố gắng. Chúng tôi thành thực nói: “Chính các bác và nhân dân các dân tộc tỉnh Lai Châu đã viết lên những trang sử hào hùng của Đảng bộ tỉnh Lai Châu. Chúng cháu chỉ là những người đi sau ngưỡng mộ truyền thống đoàn kết, kiên cường, bất khuất của Đảng bộ Lai Châu, ghi chép lại trung thành mà thôi”.
                                     Sìn Hồ, ngày19/12/2006
                         (Viết cho báo Lai châu và báo Điện Biên  Phủ)
                                         Bùi Thị Sơn
                        Ban Tuyên giáo huyện ủy Sìn Hồ– Lai Châu
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

QUẢ TÁO MÈO

                                       Truyện ngắn của Phùng Hải Yến

Năm tuổi. Tôi mất đi tình thương yêu, vòng tay ấm của mẹ. Năm tuổi: Ngôn ngữ chưa bật lên ngôn từ tả về nỗi đau, tôi mới vẽ nỗi niềm bằng hình tiếng khóc ở mùa khát ấy.
- Oa, oa! Chẹp, chẹp! Oa, oa!
Âm thanh xoáy vào tôi, đôi mắt 5 tuổi ngơ ngác. Thằng cu Phù hai tuổi - em tôi cố bò, lao vào mẹ "ôi mẹ ôi!" Tiếng khóc đói sữa chưa dứt cơn, vì tiếng "Chẹp chẹp" phát từ miệng em tôi là tiếng bú mút trên một cái xác. Hai bầu vú mẹ tôi tím tái, linh hồn bà đã bay xa cách đây vài giờ đồng hồ. Một bàn chân thằng bé co lên, bàn chân kia vẫn gác lên bụng mẹ, cái chiếu rách dưới mẹ và thằng Phù như muốn rơi ra từng mảnh. Rách quá! Khát quá! Tôi sợ và tôi không dám khóc.
Đoàn người đưa mẹ tôi ra đồng, mộ đắp bằng từng viên đá. Cái thằng tôi năm tuổi chân đất không biết rằng từ đó cuộc sống của mình sẽ sa xuống địa ngục.
Năm tuổi rưỡi, bố tôi mang tôi đi ở đợ. Vùng quê ngút ngát màu hoa thuốc phiện và những gié lúa cằn cỗi lúc nào cũng cần có người cấy lật lên. Năm tuổi rưỡi, bàn tay cuốc đất, cái lưng địu trẻ, công xá mỗi ngày của tôi là vài chỉ thuốc phiện về để bố hút cắt cơn.
Tôi năm tuổi rưỡi, không biết nói câu cảm ơn ngọng nghịu. Chỉ nhớ nhà chị Mẩy, nhà cô Lưu không đánh mình, lại cho ăn mỗi bữa một phần cơm to bằng quả trứng vịt. Nhà bà Sếnh cuối bản làm tôi sợ và ghét (đó là những cảm xúc mà mãi đến sau này tôi mới diễn tả được thành lời).
Mùa thu - quê tôi lạnh, không man mác gió mà buốt giá đến từng lỗ chân lông. Mùa đông thì khỏi nói, đó là mùa nước đóng băng dày trên các thửa ruộng và sương muối trải thảm lên cây lá. Cũng một buổi chiều thu gió táp rụt cả những mảnh vá trên vai, tôi - lúc ấy đã sỏu tuổi địu thằng em nhỏ con bà chủ mới lờn hai mà béo như con lợn. Tôi xốc nó, chạy liêu xiêu lên đồi hoang. Lưng tôi oằn vì mỏi nhưng hai hạt sao ở tròng mắt lại nhấp nháy sáng. Lũ trẻ con trong bản đang túm tụm chơi đánh cù. Con cù xoay tít, cái dây trên tay thằng chủ trò bỗng như có phép lạ "Vù, vù! Bốp". Con cù quay chính bị đánh bật ra, còn con cù vừa buông sợi dây thì xoay tròn như thằng trai Mông say gái múa khèn tít mù, ngả nghiêng bên chảo thắng cố. Tôi thú quá! Nhẩy cẫng lên, quên mất trên lưng còn ục ịch lợn con! "Bụp" - tôi vấp ngã trên tảng đá to gần đó, thằng bé đang ngủ ngon giật mình khóc ré lên làm tôi phát hoảng. Bàn tay tôi vội xoa lên mặt - vấy máu, chưa kịp hoảng hồn thì con lợn mẹ đã sồ sề chạy tới, chửi bới lu loa "Bốp"! Bàn tay to đùng còn in thêm vết trên gương mặt nhớp nháp máu của tôi. Cái đau thân xác làm tôi xót, nghĩ mình bị ngã không ai thương, còn xót hơn. Tôi còn bé quá, chưa đủ thông minh để hiểu và chưa cú nhiều suy nghĩ nhiều, nhưng bị đau nhiều, tôi đâm ra chai lì vì những mùa đắng đót lặng lẽ đi qua mà không ai nhìn đến mình. Con thú trong tôi tự liếm láp vết thương, tự đau, tự mưng mủ, vỡ nát và chai sần lại.
Bảy tuổi và lì lợm, tôi là đá trên cao nguyên, là cây trên đại ngàn. Tôi không yêu em Phù không phải vì nó được cưng chiều trong căn nhà trình trường ấm áp. Tôi không yêu nó vì sau ngày mẹ mất, tôi không còn được chơi, được gần nó nữa. Mẹ kế ôm nó tối ngày, bố tôi ôm bàn đèn, còn cái thân tôi - tôi ôm con trâu của gia đình mình đi làm công ở đợ, ngủ cùng chuồng với nó. Cái thằng tôi là con trâu lạc loài mất mẹ. Tôi là con trâu mất đi tiếng khóc quen thuộc của con người. Sẽ không có gì để nhớ, đáng nhớ ở mùa đông thứ tám tôi được sinh ra nếu không có buổi hôm đó…

Mảnh nương tôi được nhà chủ giao phải lật lên để trồng đỗ răng ngựa vụ mới đã cuốc xong. Hai bàn tay bé nhỏ mỏi nhừ, vết chai phỏng rộp, đỏ ửng chứ không còn tướp máu như ngày đầu mới tập làm. Tôi thở dốc. Đầu núi có tiếng gọi, thằng Sơn - bạn chăn trâu ở bản hốt hoảng:
- Pao ơi, Pao, về thôi! Bố mày chết rồi!
Ô! Bố tôi chết ư? Bố tôi chết - tôi chẳng biết mình nên vui hay buồn? Ông bố bốn mùa nằm trong vách gỗ rít tẩu thuốc phiện bên mớ chăn rách rưới, nhàu nát đã không còn? Hay kẻ mang cái xác tôi, vắt kiệt sức lao động của một đứa trẻ từ lúc năm tuổi rưỡi đến đổi lấy vài chỉ thuốc phiện đã chết?
"Ông ta chết rồi!".
Tôi lầm bầm nhắc lại, lòng chẳng nghĩ gì cả. Đúng thế! Không thể vui vì tôi mang họ của ông, cũng không thể buồn vì ông ta chết đi, nghĩa là tôi không phải làm trâu nữa.
Bước chân tôi về đến đầu sàn, mẹ kế mải sụt sịt than khóc nên quên chú ý đến tôi. Cô Hoa kéo tôi ra, cái kéo tay quá đà làm ống tay áo của tôi rách xoạc. "Mặc kệ" - bụng tôi réo lên "ọc, ọc" vì từ hôm qua đến hôm nay làm quần quật mà mới ăn một nắm cơm độn ngô bé bằng quả trứng gà. Thoáng chau mày khi nghe âm thanh ấy, chừng hiểu ra, cô xót xa:
- Sao khổ thế hả con? Vào đây, cô xới cơm cho mà ăn.
Run run nhận bát cơm có miếng thịt lợn ở trên, các giác quan trong tôi chợt thức. Không phải vì đã quá lâu không được nhìn thấy cơm trắng và ngửi thấy mùi thịt, mà vì bàn tay ân cần của người đàn bà hàng xóm gợi nhớ lại bàn tay của mẹ xưa thường vỗ về tôi.
- Đấy! Các ông, bà, chú, bác nhìn đi. Bố nó chết mà nó có biết thương, biết xót gì đâu, chỉ cắm mặt cắm đầu ăn như con chó, con lợn.
Mọi cảm xúc trong tôi tê điếng, chết lặng trong tiếng chửi chát chúa, cay nghiệt vút lên từ đôi môi thâm sì của dì ghẻ. Lẽ ra tôi phải đặt bát xuống và bỏ đi, nhưng bản tính ngỗ ngược trỗi đậy trong thằng tôi ương bướng, giục tôi cầm bát lên, và lấy và để trong ánh mắt hung hãn của bà ta. Tôi cười thầm vì nghĩ mình dã làm cho bà ta tức điên. Giá tôi được nghe mẹ kể về mụ phù thủy ác độc trong cổ tích, để tôi có thể ví với bà ta. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ bà ta giống con ma cà rồng xuất hiện trong những câu chuyện kể mà lũ bạn chăn trâu thường dọa nạt nhau.
Bố chết. Chiều. Tôi lang thang trên quả đồi sau nhà. Không còn đi làm thuê cho nhà nào nữa, giờ tôi mới tin là bố đã chết. Rồi tôi thấy lố nhố những người mặc áo đen dưới con đường dốc, tiếng thằng Sơn đã sát bên tai.
- Pao, Pao, mày không biết gì à? Dì ghẻ mày đang đưa người Thái ở vùng thấp về, bà ấy định bán mày làm con trâu, con ngựa cho họ đấy! Trốn đi.
Tôi trợn mắt nhìn nó, không hiểu. Rồi tôi chợt hiểu ra. Quá sợ rồi những ngày bố mang tôi đổi lấy thuốc phiện. Tôi cắm mặt chạy. Không ngẩng lên. Không dám suy nghĩ. Một, rồi hai ngọn đồi. Tôi phải chạy thật xa bản thôi! Trí óc non nớt bảo vậy, đôi chân cuống cuồng. Tôi cứ chạy, chạy mãi.

Tôi choàng tỉnh dưới một gốc táo mèo quả còn xanh lét. Tôi đói, mắt hoa lên, chân mỏi rã rời. Tôi trèo thoăn thoắt mặc cho gai táo mèo cào thịt da xước xác - với tôi thế đã thấm gì?  Quả táo mèo chua chát đượm vị nơi đầu lưỡi, nuốt xong rồi để lại dư vị ngòn ngọt khó quên.
Đằng xa, một người đàn ông và hai cậu bé đi tới bác trai hỏi thăm tôi, cũn lũ trẻ thỡ nhìn tôi ngơ ngác. Tôi không biết tiếng phổ thụng nên chỉ ú ớ ra hiệu kể với bác vì sao tôi ở đây và nghe được bập bõm những điều bác nói. Bác rủ tôi cùng về huyện vì xưởng mộc bác đang làm cần một đứa trẻ phụ việc, hai đứa trẻ đi theo bác là em Hùng và Mạnh ở nhà không có bàn tay chăm sóc của bác gái. Tôi chậc lưỡi, giờ tôi còn biết nơi nào để đi? Tôi không có nhà và trực giác của tôi thằng nhóc vô học tám tuổi thúc giục, mách bảo tôi nên đi theo bác. "Bố Minh" đó là tiếng Việt đầu tiên bác dạy tôi. Bác lắc đầu nhìn bộ quần áo nhuộm chàm vá đụp đầy rận với ghẻ và đôi chân bốn mùa cắm xuống đồng ruộng của tôi. Hôm sau, bác ra hàng bách hóa mua về một cái áo trắng, quần đen và một đôi dép cao su rồi bắt tôi cắt tóc, tắm rửa, gội đầu. Tôi thay đồ mới xong đã thấy tiếng cuốc vang lên ở sau vườn. Bác đang đào một cái hố chôn bộ đồ rách rưới của tôi xuống đó. Tôi òa khóc khi bác lấp đất. Hình ảnh trở lại với tôi lúc đó là tiếng khóc của em tôi khi mẹ bị cuốn vào manh chiếu, thằng bé cố sức lăn vào đòi bú. Tôi khóc - vừa mừng, vừa tủi.  Cuộc - đời - không - tuổi - thơ của tôi đã chết rồi! Tôi hôm nay là Pao, con trai của bố Minh, anh trai của hai em Hùng và Mạnh, không cần đến cả lễ đổi tên bắt buộc của con trai dân tộc Dao khi tròn mười ba tuổi. Tôi tưởng mình mơ - tôi cười, tôi khóc. Nửa đêm, tôi không dám ngủ. Tôi giật mình thon thót, sợ rằng nếu thiếp đi, sáng dậy tất cả chỉ là mơ. Tôi gối đầu lên đôi dép cao su, rồi lại ôm lòng vì sợ nửa đêm có kẻ lẻn vào lấy đi mất…


*    *    *

        Cô gái mặc áo đỏ đi giữa mùa đông cao nguyên lách qua đám người chen lấn vào chợ phiên. Ngoài cổng chợ, chiếc xe láng cóng mở sẵn cửa chờ cô. Người đàn ông tóc muối tiêu khi nhìn thấy những quả táo mèo trong túi bóng trên tay cô gái, đôi mắt ẩn sau cặp kính râm phút chốc cay xè.
      Chiếc xe dừng bánh ở khu đồi đá. Ba ngôi mộ nằm chính giữa lô xô đồi to đồi nhỏ đá bạc màu với thời gian. Những ngôi mộ tạo hình bằng chi chít đá. Tuyệt nhiên không có tên tuổi, quê quán hoặc khung ảnh thờ. Bằng thái độ trang nghiêm như khi đến dự những Hội nghị lớn, người đàn ông sang trọng cúi đầu vái lạy và cắm những thẻ hương cô gái mới đốt vào từng kẽ đá. Cô gái không nhìn cha, trước mắt cô những vòng hương cong queo đang vẽ hình vu vơ trong không gian, uốn cong vút dấu hỏi lên nền trời mà cha gọi là Quê Hương.


                  P.H.Y
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyễn Đăng Thuyết

Câu truỵen vào đầu là khá đấy có nhiều hình ảnh và ấn tượng tốt.có lẽ bước ngoặt của truyện này là từ khi mụ gi ghẻ định bán cậu bé.(Hải Yến làm tốt đấy)
Sơn chép tiếp đi.anh chờ
ĐT

Câu truyện có cái kết thật đẹp thật xúc động và sâu sắc.ngôn ngữ sắc sảo ở từng con chữ thật đáng khen thế mới là viết chứ.Chúc mừng nhà văn trẻ.
ĐT
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

@Anh Nguyễn Đăng Thuyết! Em cám ơn anh đã đọc và có nhận xét về truyện ngắn của Hải Yến. Truyện này cháu viết về PCS- bố đẻ của cháu, đúng đến 99% đấy anh ạ. Em đang tập hợp để in trong tập truyện ngắn của gia đình.Hải yến đã rút ngắn đoạn kết và sửa luôn trong trang này,anh xem giùm cháu nhé! Cháu bỏ đoạn người bố gặp cô giáo người Kinh...
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

Lời tựa: Mình có thói quen đọc sách báo từ 5 sáng mỗi ngày. Giờ thì lên mạng đọc tin văn. Muốn "rinh" về trang mình thỉnh thoảng còn tra cứu đồng thời để ai cũng có chung sở thích cả mình cùng đọc và suy ngẫm...


Tin văn mới đọc sáng nay(15/9/2010)

Tin văn và...  
BLOGGER VN ĐƯƠNG ĐẠI
Da Vàng
 


Lịch sử hình thành và phát triển của các Blogger tại Việt Nam tuy chưa dài, chưa lớn mạnh nhưng đã tạo được một vị thế đáng kể trong lòng các độc giả và cư dân mạng, nhất là trong tình hình đang thiếu những thông tin phản biện và đa chiều như hiện nay.
Cộng đồng Blogger nay không chỉ là những bạn trẻ với những tâm sự cá nhân vô thưởng vô phạt mà còn là những người có học thức, có tầm hiểu biết cao, có quan hệ xã hội rộng rãi, có những ưu tư và quan tâm đến vận mệnh của đất nước như: BOXIT , ANH BA SÀM, NGUYỄN XUÂN DIỆN, NGUYỄN HỒNG KIÊN (GỐC SẬY BLOG), KAMI, HIỆU MINH, NGUYỄN QUANG LẬP (QUÊ CHOA BLOG), ĐÀO TUẤN, TRƯƠNG DUY NHẤT, NGUYỄN THẾ THỊNH, ĐÕ TRUNG QUÂN, BS HỒ HẢI, GIÁP VĂN (GIÁP VĂN DƯƠNG), NGUYỄN TRỌNG TẠO, TRẦN NHƯƠNG, PHẠM VIẾT ĐÀO, HUY BOM, BÚT LÔNG, HÃY DÀNH THỜI GIAN, NGƯỜI BUÔN GIÓ, MẸ NẤM, …
Càng ngày xuất hiện càng nhiều Blogger là những nhà trí thức, văn nghệ sĩ với tuổi đời đang ở cái ngưỡng “cổ lai hi” như: NHẠC SĨ TÔ HẢI, GS TRẦN VĂN KHÊ, VƯƠNG TRÍ NHÀN, …
Bên cạnh đó  cộng đồng Blogger cũng đã vô cùng tiếc nuối với sự ra đi không lời từ giả của cây bút sắc xảo Huy Đức (OSIN BLOG).
Blog hiện nay không còn là những lời tâm sự, là bộc bạch những ưu tư cá nhân (trước đây gọi là Nhật ký cá nhân) mà còn là những bài viết có chất lượng, những bài phản biện sâu sắc, những tư liệu quý giá cho những người quan tâm, nghiên cứu, là những lời tự tình, suy tư, thổn thức với non sông đất nước,.
Mọi người có thể tìm thấy ở những Blogger này những phát biểu, những bài viết hay, những tư liệu quý mà cả hệ thống hàng trăm tờ báo giấy không bao giờ có được.
Những Blogger này càng làm cho khoảng cách giữa bạn đọc và người viết xích lại gần với nhau bằng những trao đổi thẳng thắn, bổ ích.
Mỗi Blogger một tích cách, một lĩnh vực, một cách thể hiện khác nhau ở chuyên môn của Blogger đó như sau:
•BOXITVN – Phản đối dự án bauxite và các vấn đề khác: – bạn đọc có thể tìm thấy ở đây những bài viết chính luận, thời sự, phản biện sâu sắc và ý nghĩa.
•ANH BA SÀM – Điểm tin hằng ngày: bạn đọc có thể tìm thấy những tin tức nóng hổi hằng ngày mà không cần phải lục tìm trên cái biển cả mênh mông thông tin của thế giới phẳng.
•NGUYỄN XUÂN DIỆN – Nhà hán nôm: bạn đọc có thể tìm thấy những thông tin văn hóa, lịch sử quan trọng, bổ ích.
•TRẦN NHƯƠNG, NGUYỄN TRỌNG TẠO, NGUYỄN QUANG LẬP, PHẠM VIẾT ĐÀO – Nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ: bạn đọc có thể tìm thấy những thông tin bổ ích về đời sống chính trị, xã hội, văn học, văn hóa, lịch sử đang diễn ra và những trang văn thơ có chất lượng.
•TRƯƠNG DUY NHẤT, ĐÀO TUẤN – Nhà báo: bạn đọc có thể tìm thấy những thông tin hay, góc nhìn khác, đa chiều, và đặc biệt là cách viết thẳng thắn, không ngại va chạm.
•BS HỒ HẢI – Bác sĩ thích triết học: bạn đọc có thể tìm thấy những thông tin phản biện về giáo dục Việt Nam với những bài viết sắc xảo, những phát hiện động trời về “đào tạo” thạc sĩ, tiến sĩ, hợp tác đào tạo với nước ngoài hiện nay.
•NHẠC SĨ TÔ HẢI – Nhạc sĩ: bạn đọc có thể tìm được ở Blogger này những thông tin hay về lịch sử và ông cũng có những phản biện sâu sắc khác.
•….
Nhìn chung, tuy rằng mỗi người đang công tác và làm việc ở các lĩnh vực khác nhau, có cách thể hiện và tiếp cận vấn đề khác nhau nhưng họ có một điểm chung là ai cũng mong muốn góp lên tiếng nói thật, nói thẳng trước những vấn đề nhức nhối, cấp bách của nước nhà, ai cũng mong muốn góp một ít sức lực của mình nhằm khai thông cái sự “thiếu thốn thông tin” của người dân Việt Nam.
Bạn đọc có thể nhận thấy rằng những gì họ đã và đang làm thể hiện sự vô tư, không vụ lợi, tất cả vì một tương lai của giống nòi Việt Nam tươi đẹp, sánh ngang với thế giới, xứng đáng với nền văn hiến của dân tộc.
Với sự cảm mến thực sự, tôi mong muốn rằng mỗi người chúng ta hãy cổ vũ cho họ, động viên họ làm việc tốt hơn, có nhiều hơn những bài viết có ý nghĩa hơn và các bạn trẻ nên noi gương họ, hãy dũng cảm nói lên những suy nghĩ thật của mình, chúng ta hãy vì một Việt Nam tươi sáng.
•DV
Nguồn:
http://vedinh.wordpress.c...6%b0%c6%a1ng-d%e1%ba%a1i/
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

BẰNG LĂNG TRẮNG


Truyện ngắn của Phùng Hải Yến
        Có những tiếng thì thầm rất khẽ trong lồng ngực người phụ nữ mặc bộ đồ sang trọng điều khiển tay lái chiếc SH màu mận chín. Người phụ nữ đó là tôi. Vẻ bề đài các, sang trọng, từ trang phục cho đến chiếc móng tay, rồi đôi xăng đan kiểu ôm gọn đôi chân. Chiếc xe cũng một kiểu cách nhẹ nhàng quá thể, nó lướt trên đường êm như đang trượt trên băng, ánh mắt tôi vô hồn đọng trên từng góc phố: các tán cây phủ dày bụi; tiếng còi xe thả ầm ĩ vào không gian, những ngôi nhà bao diêm xếp những que diêm con người thẳng tắp bên trong, những khu chung cư ở nước nào cũng giống với nước nào. Tất cả nhòe nhoẹt, những dãy hàng mỹ phẩm, áo quần, biển quảng cáo ngang dọc, xanh đỏ chen chúc với nhau, xếp đè lên nhau. Lớp lớp phô trương. Là đây - ước mơ của tôi khi những hạt tinh thể trăng trắng đọng trong ánh mắt còn có  khả năng biểu cảm. Khung cảnh này là khát vọng đỉnh điểm thời thiếu nữ mà tôi trả giá bằng học phí là đôi mắt vô hồn lúc này, ngay trên đỉnh ngọn EVeRest cuộc đời. Hình ảnh chợt hiện trong tôi: một con bé có những ngón tay thô sần, nhám đen, hạt đất giắt đầy móng tay, bàn chân bị xước vì đá đồi cào cấu, lọn tóc rối bời vì bị những cây, những que, cành, lá chải qua khi băng rừng tìm đàn trâu bị lạc. Một chiếc xe tải chạy ào qua tôi, tạt mù mịt khói cay mắt. Người tài xế thò đầu qua khung cửa, giọng nói khạc từ cổ họng như tiếng đá bắn ra từ bom phá núi, văng tứ tung theo nước bọt, cứa từng nhát sắc lẻm vào tai người nghe:
- Điên à, muốn chết hả?

         Trên môi tôi vẫn mơ hồ một nụ cười, nó hờ hững bay về phía góc núi xa tắp, nơi những thửa ruộng bậc thang đang mùa lúa xanh ưỡn mình giữa bao la trời đất. Xứ này, đến nhánh lúa cũng hiên ngang. Tôi và lũ bạn cưỡi trâu, áo quần lem nhem và những tràng cười giòn tan như tiếng vỡ rôn rốt của bánh phồng tôm. Cái cười ấy sao mà xa thế? Dù chiếc miệng có hồng hồng, xinh xinh thế nào dưới lớp son loại xịn, tôi vẫn không thể đuổi bắt, nhét lại nụ cười, níu chặt nơi vành môi mình thêm một lần nữa. Nhìn vào gương xe, tôi cố gắng thả một nụ cười, hàm răng trắng vừa nhô ra đã như bị thuốc tê làm chết điếng. Tiếng cười gằn nơi cuống họng, nướu răng muốn bật máu vì bất lực. Tôi nuốt nghẹn nụ cười đó xuống. Đèn đỏ. Tôi đếm ngược thời gian cùng dòng người đang thi nhau sắp ngửa lao vào đằng trước, trườn cả lên vỉa hè, cùng với những tiếng còi kỳ dị. Quê tôi con đường nhỏ xíu, mẹ tôi đứng trước hè chờ con đi học về...

         “Hoa Ban, con!” – tiếng mẹ tôi gọi đấy, ăm ắp, tràn trề yêu thương. Giờ thì mọi người đều gọi tôi là Triệu Đoan Trang rồi! Thứ tên quê kệch không hợp với tôi – hay chính con người tài năng, xinh đẹp như tôi không xứng đáng với cái tên gởi gắm yêu thương của mẹ? Tôi đấu tranh vì cái tên mới, tôi sợ họ Chẻo khiến người ở phố biết tôi có gốc gác dân tộc. Lần đầu tiên tôi thấy mắt mẹ ánh lên những tia tột cùng đau khổ. Đêm sinh tôi, cơn đau kéo đến. Thấu vào bụng, thúc vào xương sườn, chấn động, run rẩy cả những tế bào nhỏ nhất, cảm giác như trăm ngàn mạch máu li ti đều đã vỡ nứt. Rút co ruột. Tiếng mấy cô hộ lý xôn xao, rồi rất nhẹ, tiếng ấy vẳng lại trong mẹ, loang xa, loang xa như lòng hồ rộng bao la, từng đợt sóng bị nuốt chìm cùng gió xoáy. Mẹ tôi lả người, mềm oặt, giời giăng giăng sao, tán khắp bóng đêm, bao vây mẹ. Ngôi nhà nhìn từ dưới lên như một nốt ruồi trên gương mặt núi. Tiếng cha loãng vào đêm, mẹ không nghe được lời cha dặn về cái tên của tôi thì đá núi đã găm mất lời vào tim rừng. Mẹ đặt tên tôi theo loài hoa tình yêu của cha mẹ, loài hoa tinh khiết, đến nỗi không tin là nó có thể thuộc về cuộc đời. Mẹ vui sướng ngất lịm khi tôi oe oe khóc tiếng chào đời, chỉ một giây sau mẹ đã lại xỉu đi vì biết tin cha mất ở trận đấu cuối cùng trên đồi Độc Lập...

       Nhưng dù học cao, hiểu sâu đến mấy tôi cũng nhất quyết phải vì sĩ diện của mình mà đổi tên. Ước mơ của mẹ là bố, ước mơ của tôi là vượt qua 3.141m đỉnh Fanxiphăng về thủ đô bằng bất cứ giá nào. Mẹ khuỵu ngã khi nghe những câu người ta dùng để ám chỉ về cô con gái yêu của mình “con gái dân tộc biết chài”..., giây phút ấy tôi đang mải mê ngụp lặn trong dòng đam mê cùng một sếp cỡ bự...

        Đường phố đang khô ráo, nắng rát, chợt ào một trận mưa, hàng bằng lăng hai bên đường nhạt trắng. Tôi nhớ trước đám tang của mẹ vài ngày, khi qua đây màu bằng lăng vẫn tím sẫm kia mà? Phải chăng những trận mưa đã nhuộm trắng màu nó mà tôi chẳng hay? Mưa càng lúc càng to, táp tới tấp vào mặt, những sợi mưa dai dẳng quất vào bờ vai mảnh dẻ, tôi quên cả chuyện mở cốp xe lấy áo mưa. Trước mặt tôi là dáng hình khắc khổ của bà bán hàng rong. Nước mưa rơi đầy mi mắt tôi, mặn chát hơn vị nước biển mùa yêu đương tôi vừa trải qua! Dáng hình đó tiến đến thật gần, tôi gào lên từ cõi sâu tiềm thức: đôi mắt tôi vô hồn từ phút ấy: dáng mẹ tôi đấy, oằn dấu hỏi trong khoảng trời bằng lăng nhạt thếch. Ngày mẹ đi tôi không kịp về, làm một việc có hiếu duy nhất trong đời là vuốt mắt cho bà ra đi thanh thản. Tôi quỳ trên nấm mộ đá, mắt lặng nhìn tấm phướn trắng xóa uốn mỏng dấu hỏi tạc giữa đá xám. Tháng ngày cuối bàn tay mẹ sục những gốc rạ cùn trên thửa ruộng bậc thang mót lúa, tôi lao vào lụa là, tiệc tùng, bàn chân lạc lối không bị ám ảnh nào đè nặng. Bóng mẹ hắt vào cây cột điện, con đường vắng ngắt, tôi nhào lấy ôm lấy bà như thủa bé trong một cơn đau sắt se lồng ngực. Trái tim tôi đang đập những mạch bình thường. Mẹ sẽ lại vỗ về tôi, tha thứ cho những con đường tôi đã đi qua, như đã dang tay đón tôi trong bao dung ánh mắt. Những cành bằng lăng thoắt tím, lại thoắt trắng giăng giăng đầy màu mắt, vì sao ước mơ của tôi tối đen hơn bao giờ hết, nụ cười của người cha mà tôi chưa từng thấy mặt cũng hiện hình rõ nét trong ngôi nhà - nốt ruồi lưng núi và dòng suối uốn hình bản nhạc cuốn tôi bay lên, bay lên, ánh mắt có sinh khí trở lại, tôi bay lên trong hình hài người thiếu nữ có cái tên thuần khiết cha mẹ đặt...

       Sớm mai, người đàn ông thức dậy trễ tràng hơn mọi ngày. Ông mở cửa sổ, đập vào mắt là hàng bằng lăng phớt tím, loang dần, loang dần trong khoảng không gian được ánh mặt trời chiếu rọi. “Quái, hay mắt mình bị hoa nhỉ? Bằng lăng hôm qua bị mưa táp rụng hết xuống mặt đường rồi kia mà!”. Suy nghĩ của ông bị cắt ngang vì tiếng ngọt ngào của người vợ vọng ra từ trong bếp:
- Anh vào uống cà phê đi, sáng nay anh dự hội nghị phải không?
      Người đàn ông không đáp, chỉ khẽ cười, nụ cười mơ hồ thoắt ẩn đã biến mất sau bộ râu con kiến. Đứa con trai chạy từ cầu thang xuống chào ụng, xe đã đón ở ngoài cửa đưa nó đi học. Người đàn ông nheo nheo mắt lướt trên tờ nhật báo đặt sẵn trên bàn, tin về vụ tai nạn xảy ra hồi 18 giờ 30 phút tối ngày hôm trước: xe mới, không mất thắng, con đường lúc ấy vắng người mà cô gái tự nhiên đâm bổ vào cột điện. Người ta phán đoán đây là một vụ tự sát. Người đàn ông thản nhiên gấp tờ báo lại, những ngón tay nần nẫn như chú sâu ngâm rượu đến trương phềnh lên móc vào túi quần, nơi một chiếc chìa khóa xe SH tím sẫm còn nằm lại.


Phùng Hải Yến
Lớp Viết văn KI
Đại học VHNT Quân đội
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

CON YÊU MẸ

Con vẫn chưa bao giờ ( kể cả những lúc choàng vai mẹ thỏ thẻ những lời âu yếm ) thốt lên ba tiếng mà tận sâu trong tiềm thức của mình , con luôn ghi khắc.
Con nói "con yêu mẹ "khi những buổi trưa hè ngày con còn bé tí vẫn hay lén theo lũ bạn dưới cái nắng chói chang để tìm cỏ gà hay trèo cây hái phượng , mẹ không đánh mắng nhưng ánh mắt lo âu hằn in trên gương mặt mẹ mỗi đêm trông con bị ốm , rồi sốt mê man . Khoảnh khắc đó con thấy mình có lỗi với mẹ hiền.
Con nói "con yêu mẹ " , trong khi lũ bạn con hè nào cũng chạy nhảy tung tăng tối ngày còn con lúc nào cũng ngồi nhà chờ cha mẹ đi làm về , y hệt như lời tụi nó bảo là " cấm cung" vậy . Cho đến khi mẹ nói với cha mỗi kỳ nghỉ gia đình mình sẽ cùng đi đến một nơi nào đó để thư giãn . Con chợt thấy rằng ở trong mái nhà của chúng ta đã là quá ổn.
Con nói "con yêu mẹ " khi vô tình đọc được dòng nhật ký mẹ viết ngày con còn nhỏ. nỗi nhớ nhung vô bờ vì phải xa con khiến cho con xúc động đến nghẹn ngào , đã bao lần con thầm trách vì ngay từ khi con còn bé xíu mẹ đã vội vàng đi học để con phải ở nhà một mình với bố...............Dòng chữ như thấm tan vào những giọt nước mắt mặn chát , dâng trào trong con nỗi ân hận về những suy nghĩ ngốc nghếch kia.
Con nói "con yêu mẹ " vì trong lớp con đã cố gắng học thuộc bài " mây và sóng " của TAGOR bài thơ mà ngày học lớp 6 con đã nói với mẹ bài thơ nào ông tác giả viết để tặng riêng mẹ con mình í ) . Để khi về đến nhà lại rủ mẹ cùng chơi trò chơi đầy thú vị ấy. tiếng cười của con âm vang khi con giả làm mây , mẹ làm gió và mái nhà ta là bầu trời ; Khi con làm sóng , mẹ làm mặt biển xanh ; Vâng ! Lúc trên lớp con đã nhủ lòng như vậy, thế nên buổi tan học nào con cũng muốn mau chóng về đến nhà chứ không la cà ngoài phố hay rẽ vào đâu đó theo lời rủ rê của bè bạn . Vì con biết mẹ vẫn đang ở nhà chờ cha và con bên những bữa cơm đầm ấm và hạnh phúc.
Con nói " con yêu mẹ " mỗi khi đi học về , ngước mắt lên nhà lại thấy lung linh một màu hoa vàng rực như nắng . Loài hoa bất tử và cái biển mà mẹ đã tỉ mẩn khắc ghi hai tiếng CON YÊU khiến con vô cùng kinh ngạc . Mẹ đã nâng niu các loài hoa ấy trong những chuyến bay từ Nam ra , chỉ vì một câu nói thích sau khi con đọc câu chuyện cổ về các loài hoa ..
Con nói " con yêu mẹ " vì cho đến tận bây giờ ,con mới thực lòng hiểu rõ những ý nghĩa ẩn sâu trong cái tên mẹ đặt cho con thông qua một bài thơ . Bài thơ con đã thuộc từ năm học lớp 2 nhưng đến giờ con mới thực sự " thuộc " nó trong chính tâm khảm của mình . cũng giống như bài "chiếc nôi " của cha vậy , làm sao có thể quên những tình cảm ấm áp đầy gắn bó này ?
Con nói " con yêu mẹ " khi con đi thi cuộc thi " nét đẹp đội viên " lần đầu tiên . Mẹ chăm chút , mẹ lo lắng , mẹ hồi hộp như chính mẹ phải tham dự chú không phaỉ con nhóc lớp 6 kia . Khi nhận giải thưởng , nhìn về hàng ghế khán giả , ánh mắt động viên xen lẫn tự hào của mẹ đã khiến con nghĩ rằng đó chính là giải thưởng cao nhất . Để mai này dù có nhận những giải khác , không có mẹ nơi hàng ghế đó nữa nhưng lúc nào hình ảnh ấy cũng theo con như chính sự vĩnh hằng của nó trong trái tim con vậy ..........
Con nói " con yêu mẹ " mỗi khi con kêu ca , phàn nàn về những cô giáo dạy văn cấp 2 . Mẹ đã phải ân cần chỉ dạy lại cho con toàn bộ phần kiến thức . Con đã từng ghen tị khi nghe các anh chị cấp 3 nói rằng mẹ giảng văn rất hay , con ghen tị vì không được học một tiết nào của mẹ mà quên mất rằng đã bao lần mẹ giải nghĩa cho con một từ khó , hay là hướng dẫn cho con một cách hiểu khác về một thi phẩm hay . Chẳng phải cha đã từng nói nhà mình có một cuốn " từ điển sống " đó sao ???
Con nói " con yêu mẹ " khi căn bệnh cao huyết áp và cả cái bệnh liệt dây thanh thi thoảng vẫn hành hạ mẹ . Con ghét những căn bệnh làm mẹ đau bởi lúc ấy nhà mình ngưng bặt cả tiếng nói cười . Song ngay cả khi ấy mẹ vẫn cố gắng nhắc cha , dù lời nhắc đó thật khó khăn và đầy mệt mỏi :" mai con thi vòng tỉnh đấy ,anh ạ !"
Con nói " con yêu mẹ " khi tình cờ đọc được một câu danh ngôn như thế này :" cuộc đời là một chiếc chăn hẹp , nếu có người kéo nó về phía mình thì sẽ có người phải chịu lạnh ". mẹ đã chăm lo cho con , cho anh , cho cha quá nhiều rồi ! Có bao giờ do vô ý mà chúng con khiến mẹ phải chịu " lạnh " không ??? Khi nụ cười hạnh phúc luôn rạng ngời trên môi mẹ . Con đã tìm thấy quà tặng cuộc đời ngay từ chính nụ cười - niềm tin đó .
Con nói " con yêu mẹ " khi con biết những hy sinh lớn lao của mẹ khi quyết định theo cha đến một chân trời xa lắc thế này . Con nhớ lần các dì đến nhà ta trong một mùa hè , trước lúc lên xe dì hằng đã ôm chầm lấy con mà khóc :" Dì thương mẹ con quá ! ở nơi xa xôi thế này , các con phải nghe lời mẹ nghe chưa ?" . Con nhớ những trăn trở , âu lo hiện hữa trong mẹ mỗi khi dì hà điện ra là do trời trở gió mà ngoại lại ốm . bà vẫn nói mẹ là đứa con tình cảm nhất mà lại phải ở xa bà quá còn gì ???
Con nói " con yêu mẹ " vì con biết mẹ đã hy sinh nhiều hơn thế nữa . Những giảng viên bạn của mẹ khi con đi thi đại học đã nói rất nhiều về cô thủ khoa 12 tỉnh ngày nào để con biết thêm rằng : hạnh phúc nghĩa là phải đánh đổi một điều gì đó quý giá tương tự . Con biết chỉ một lời nói của cha con :"vì anh em đã bỏ tất cả , anh cũng sẽ vì em mà làm tất cả cho gia đình nhỏ bé này " - như vậy -đối với mẹ - đã là tròn vẹn , viên mãn lắm rồi !
Con nói " con yêu mẹ " -trước khi bước vào vòng thi quan trọng nhất đối với con ngày học 12 , mẹ nói với con rằng giải thưởng không quan trọng , chỉ cần con bước vào phòng thi này -với mẹ -đã là cả niềm tự hào lớn lao . Và rồi con biết dù mai sau có thế nào đi chăng nữa con không thể quên những lời khuyên nhủ quá đỗi chân tình như vậy .
Con nói " con yêu mẹ " khi con buồn phiền vì sự học ngoài trường phổ thông qúa đỗi bất công và con mất đi niềm tin , con âu lo vì cuộc sống của người lớn quá đỗi phức tạp chứ không an lành , vô tư như thủa còn thơ ấu . Mẹ đã dạy con điều gì ?"thay vì học để lấy thành tích con -hãy-học -cho-mình . và thế là đủ . Kiến thức quyết định thành công đôi khi không phải vì điểm số ". con đã dứng dậy từ những lời khuyên ý nghĩa đó mẹ à !
Con nói " con yêu mẹ " khi mẹ lắng nghe những lời con tâm sự , về những cảm xúc vu vơ hay những mẩu chuyện bâng quơ song với con nó lại là "chuyện lớn " . Câu hỏi :"mẹ bảo con phải làm sao bây giờ ?" luôn đi kèm với " cái người đáng ghét cứ làm con giận hờn " . Mẹ thủ thỉ dịu dàng trước những tình huống ngốc nghếch con đặt ra . nhưng lúc nào mẹ cũng là người nói câu cuối cùng :" đi học tiếp đi nhóc ! Mẹ không muốn con khoái bay vù vù lên không trung mà không ổn định tư tưởng học hành đâu đấy !" Con biết , vì mẹ yêu con nên mới có thêm câu nói đó mà.
Con nói " con yêu mẹ " khi tất cả những đứa bạn đều nói con có một người mẹ tinh tế đến tuyệt vời . Con nói " con yêu mẹ " vì cuộc sống của con luôn được chở che trong tình thương bao la , hiền hoà từ mẹ .
Con nói " con yêu mẹ " đơn giản chỉ vì mẹ đỡ lời cho con với cha sau câu nói :" vừa ăn vừa đọc là phản khoa học ". Mẹ đã bênh vực con thế nào ấy nhỉ ? "ngày xưa em cũng thế , anh có mắng em đâu ". Nhưng khi chỉ có hai mẹ con , mẹ lại ân cần nói nhỏ:" đọc thì đọc mà con phải chú ý đấy nhé ! mẹ không muốn con chủ quan vậy đâu , nó sẽ bị ảnh hưởng ở tương lai đấy !"
Và dù có trăm ngàn chuyện bé xíu xìu xiu giữa con và mẹ , trong những lúc đó con đều thảng thốt nói " con yêu mẹ ". Tiếng vọng từ trái tim sẽ chỉ đập trở lại khi nó đi ra từ trái tim . phải vậy không mẹ ?
Ngàn lần , ngàn lần con nói YÊU MẸ -giống như con biết dù mẹ không nhấn phím CAPSLOCK thì ngay giữa trái tim mẹ cũng có hình bóng cánh chim nhỏ bé này - bởi nó đã được viết hoa quá đậm và sắc nét .
Con là một con bé cứng rắn và có bề ngoài lạnh lùng , quyết đoán giống cha những trong sâu thẳm tâm hồn lại đa sầu đa cảm & yếu đuối giống mẹ . Con không muốn khác đi , sẽ mãi không khác đi vì con yêu những gì mình đang sở hữu , cũng như tình yêu không nói thành lời của con với cha mẹ vậy .
Mai này cũng sẽ như thế ! Con yêu một câu thơ của Xuân Quỳnh vì nó nói về tâm trạng của một người con luôn hướng về nguồn cội . Dù rằng nếu câu thơ ấy đặt vào hoàn cảnh của con & mẹ se phải đổi một chút về vị trí địa lí .
"Mai con về với biển, với mẹ thôi !
Con không thể làm phù du cánh mỏng .
Và gió hỡi ! Thổi bùng lên khát vọng ,
Núi sẽ thấp dần , mặt trời mọc ..........Mẹ ơi!”

                  Thành phố Điện Biên, ngày 6/3/2005
                           PHÙNG HẢI YẾN
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

NHỎ

Truyện ngắn của Tử Vân

     - Nhỏ, Nhỏ ơi! Nhỏ đâu rồi? Đừng bỏ em!
       Đã lội xuống giữa dòng suối mùa lũ, nước ngập ngang ngực, mẹ đứng giữa khung trời sao, dang tay hiền từ đón Nhỏ. Nhưng tiếng gọi của Út vẳng vọng vách đá làm Nhỏ nhoi nhói lồng ngực, quả tim đập dồn. Nhỏ ngước ánh nhìn tuyệt vọng, thầm nhìn ảo ảnh mẹ lần cuối. Rồi quả quyết như khi lao xuống suối, Nhỏ quay ngoắt vào bờ. Út đã nước mắt nước mũi lã chã đứng bên rặng cây cơm nguội từ lúc nào.
***

      Cũng có một thời gia đình đó được gọi là “nhà” như bất cứ gia đình nào ở xã Lùng Sảo này. Khái niệm về từ “nhà” thật đơn giản đối với mọi người: nghĩa là có một chốn để sinh hoạt, có bố, mẹ và các con. Song với Nhỏ, đó là cuộc sống hạnh phúc nhất mà hằng đêm nó đều nhớ lại qua những giấc mơ đầm đìa nước mắt...  Ở đó, ngôi nhà rách tươm từng mảnh, lần lượt, chấp chới bay, bay như có một trận bão vừa lướt qua.
“Xoảng!”. Chiếc gùi của bà, cái áo cánh mới may của mẹ, cái tô sứ đựng canh trong bữa cơm hàng ngày... đều bị ném xuống nền đất.
    Bố ôm đầu điên dại, lao khỏi ngôi nhà ba thế hệ, trước lúc trừng mắt gầm lên với ông bà nội:
  - Chúng nó không phải con của tôi.
    Những lời nói roi quất ấy được bố thốt ra ngay sau khi mẹ mất. Nhỏ sợ hãi ôm lấy Út. Dù đã nhắm mắt, cô giáo vùng biên giới cũng không tưởng tượng nổi về chuỗi ngày sắp tới của các con cô.
    Cô gặp anh đúng vào lúc cô bỏ nắm lá ngón lên miệng. Chàng trai xứ núi băng rừng bằng đường tắt đã kịp trông thấy để cứu cô. Rồi cũng chính chàng trai đó thương tình gánh lấy tiếng tăm bằng cách lấy cô. Sự khập khiễng giữa một người có học và một chàng nông dân chân chất, quê kệch được thít chặt lại bằng sợi dây thương cảm. Hơn mười năm ở với nhau, dù cô mong mỏi thế nào, họ cũng không thể có con được. Trong đợt tập huấn vào dịp hè, cô tình cờ gặp lại kẻ từng phản bội mình, thêm một lần cô xúi mình nhẹ dạ trước lời ngon ngọt của hắn với mong muốn có thêm một đứa bé, vì cô đã lờ mờ hiểu rằng chồng mình bị vô sinh. Bé Út ra đời trong ánh mắt vui mừng khôn xiết của người đàn ông vùng rừng nhân hậu và mặc cảm tội lỗi của người mẹ. Để rồi trước khi mất đi vì căn bệnh ung thư quái ác, cô ân hận quỳ xuống thú tội trước anh.

***
        Nhỏ mới hơn mười tuổi, nó nào biết trên đời này có quy luật nhân quả. Nhỏ sống hồn nhiên như rừng: biết lên nương làm rẫy cùng bố, biết xuống phố học chữ với mẹ. Hồn nhiên như con thỏ rừng, con hoẵng núi. Vậy mà...
- Mày dậy chưa hở con nhỏ chết bầm của thằng cha chết tiệt dưới phố?
     Nhỏ giật mình run sợ. Tiếng thím rót qua từng kẽ răng xít như tiếng gió độc sượt kẽ tai. Từ ngày bố bỏ đi, thím qua nhà đánh tiếng với ông bà nội, ngỏ ý muốn đưa Nhỏ về vì nhà neo người làm. Nhưng thím dường như chưa bao giờ hài lòng về Nhỏ, cho dù sớm tối Nhỏ chẳng nghỉ tay bữa nào. Nhỏ lẩy bẩy nhìn đôi mắt quá nhiều lòng trắng của thím:
    - Hôm nay có mưa rừng, thím cho con nghỉ ở nhà một buổi. Mai tạnh mưa con sẽ đi làm cỏ ngô mà thím!
    - Mày lười như mẹ mày rồi đấy! Hay mày muốn làm cô giáo để hư hỏng, chết sớm như mẹ mày? Dậy, dậy ngay.
    - Bà hành hạ tôi thì được, không được xúc phạm mẹ tôi.
       Nhỏ gào lên tuyệt vọng, rồi vớ lấy gùi, cuốc ở góc nhà và chạy. Trên nương, mưa xối xả, trắng xóa trời đất. Cái dáng nhỏ liêu xiêu vật vờ cuốc chệch choạng sang trái, sang phải. Chợt Nhỏ ngẩng lên, thằng Út mặt đầm đìa máu và cơm đã đứng sững trước mặt:
  - Út, sao em ra đây! Bà nội đâu?
Út thổn thức:
  - Đói, em xúc trộm cơm. Thấy nội vào bếp, em bê nồi chạy bị vấp té, mặt đập vào nồi...
    Nhỏ ôm chầm lấy Út, khóc òa. Trời ơi, em của tôi mới hơn năm tuổi thôi mà! Ai nỡ đối xử với nó như thế, dù không phải máu mủ ruột rà thì cũng là đồng loại...
   Trong mưa, bốn bàn chân đất cắm ngập vào con đường trơn trượt phía trước mặt. Nhỏ bảo Út:
- Chị em mình về “nhà mẹ” ở, không nhờ ai nữa!
   “Nhà mẹ” thực ra là một cái lán được dựng tạm bợ bốn góc ở nương lúa do bản thương tình dựng tạm để xác mẹ Nhỏ trước lúc đem chôn. Mùa hè năm đó, Nhỏ đi cấy thuê để nuôi em. Mùa thu, bà nội đến. Gò má răn reo, nội bảo đã làm thủ tục cho Nhỏ đi học tiếp cấp ba ở trường nội trú tỉnh, Út sẽ về với bà để đi học. Nhỏ òa khóc. Bà nội cứng rắn mang Út đi.

***

    Cô gái mười tám trở lại “nhà mẹ” xiêu vẹo, thắp những nén hương cong queo xung quanh góc nhà, thủ thỉ:
 - Mẹ ơi, con thi đỗ Đại học Sư phạm, nhưng con không có tiền nộp học phí nên con về thăm em, chào mẹ. Con định sẽ đi làm công nhân một năm, năm sau thi lại mà vẫn đỗ con sẽ cố gắng học. Mẹ phù hộ cho con, mẹ nhé!
    Nhỏ làm công nhân trong một nhà máy sản xuất giày da xuất khẩu ở thành phố. Nhỏ được nhận vào khâu dán đế giày khi da thuộc còn đang nóng rẫy. Tham việc, nhỏ làm đêm, ngày để tăng gấp đôi thu nhập mỗi tháng. Bàn tay ban đầu không quen với nóng bị sưng, phồng rộp và tấy đỏ. Sau quen việc thì chai sạn, đen đúa. Nhỏ không ngại khổ, vì Nhỏ muốn được học đại học.

***
Một năm sau.
- Chú xe ôm ơi, cháu muốn về xã Lùng Sảo.
Ngồi sau xe, nhìn những cây ban thấp thoáng, bất giác, Nhỏ ngân nga:
“Quê ta
Thu nảy chồi hoa ban
Khèn đượm duyên nếp gió
Hương rừng chuốc men say trời đất
Mùa cũng bắt đầu yêu...”
- Cháu đọc thơ của ai thế?
- Cháu ngẫu hứng đọc thôi, chú ạ!
Chú xe ôm bất chợt nhảy xuống, quay lại nhìn Nhỏ:
- Cháu có tư duy thơ rất lạ, cháu có muốn làm cùng với chú không?
- Ơ, cháu tưởng chú là xe ôm.
- Cũng đúng, nhưng... chỉ đúng có một nửa thôi!
     Cuộc đời Nhỏ đã sang trang từ ngày gặp chú Sừng Vàng Chớ. Chú làm ở Hội Văn học Nghệ thuật của tỉnh. Nhỏ được nhận vào làm cộng tác viên, những tác phẩm trước đây Nhỏ ôm ấp, gửi gắm nỗi niềm của mình được tập trung in và xuất bản. Nhỏ hăm hở học, viết về xã Lùng Sảo với con dốc dài vã cả mồ hôi. Về những cụm hoa cúc quỳ ở góc chợ phiên rực vàng như nắng. Song cứ viết về gia đình là ngòi bút của Nhỏ bị khựng lại. Nhỏ đã đủ lớn để không giận, trách bố mẹ. Nhỏ cũng không giận Út, dù lần về thăm bà nội vừa rồi, mọi người kể rằng Út đi học tiểu học nhưng rất hư. Nhỏ hiểu rằng, những mất mát tình cảm, sự yêu thương đã làm sỏi đá trái tim nhỏ bé của Út.

***
    Khi kể lại với tôi câu chuyện của mình thì em đã là một sinh viên chững chạc của Trường Đại học Văn hóa. Cô gái có làn da bánh mật được nhuộm từ nắng và gió giữa thung lũng Lùng Sảo ấy luôn cho người đối diện cảm giác yên bình. Em vẫn là Nhỏ - đứa con vùng cao với tình yêu, khát vọng sống hồn nhiên, mộc mạc như đất, như cây, như rừng. Em mong muốn sẽ tìm được bố về cho bà nội, mong muốn Út sẽ chăm chỉ học hành. Em bảo: “Khi có con, điều đầu tiên em dạy các con mình là bài học về tình yêu thương...”.

T.V
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nhật lệ

LAN MAN 60% YÊU
              Tản văn của Phùng Hải Yến

    (Đã chuyển sang trang văn xuôi của buithison)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 24 trang (235 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] ... ›Trang sau »Trang cuối