NHỮNG CHÚ CUA BẢN CHẬU
Truyện ngắn của Bùi Thị Sơn
Một chiều thu êm ả, tôi lang thang tản bộ dọc con phố nhỏ, ước mong sao được nhìn thấy những ruộng lúa trĩu hạt thuở nào…
***
Tôi sinh ra và lớn lên ở thị xã - dù chỉ là tỉnh lẻ miền núi - nhưng lũ nhóc bạn tôi vẫn thường vừa ước ao, thán phục, vừa dè bỉu gọi tôi là “dân cày đường nhựa”. Khi tôi vào học lớp một thì giặc Mỹ leo thang bắn phá miền Bắc. Bố mẹ tôi phải gửi hai chị em tôi sơ tán trong bản Chậu, học cùng lũ bạn tóc đỏ như râu ngô, áo quần xộc xệch, hồn nhiên và thơm thảo, có củ sắn luộc hay chùm dâu da, bắp ngô nướng đều chia tôi ăn cùng…
Tôi nhớ nhất những buổi trưa hè theo lũ bạn trong bản đi bắt cua. Lúc này luá đã gặt xong, người ta thả nước vào ruộng, các hố cua mới đào còn lớp mà đùn lên trên mặt hố vàng quạch, hăng hăng và ngai ngái mùi bùn. Người lớn thả cửa cho bọn trẻ đi mò cua, bắt ốc vì không còn phải lo chúng giẫm nát lúa ven bờ ruộng. Như đàn chim sổ lồng, chúng tôi vừa đùa nghịch đuổi bắt nhau, vừa nhồm nhoàm đưa bắp ngô luộc (hoặc bất cứ cái gì có thể ăn được) lên miệng nhai như đồ chết đói chết khát. Mãi sau này, dù được đi đây đi đó, được thưởng thức nhiều món ăn đặc sản, tôi vẫn không sao quên những món ăn dân dã cùng cái cảm giác được sống hồn nhiên, hoà đồng với lũ bạn ngô nghê, tốt bụng ở cái bản heo hút ấy…
Sắp tới ruộng, thằng Muôn (lớn nhất hội) đã ngoác miệng, nói như ra lệnh:
-Bọn con gái quay mặt đi! Phanh, Sơ ! hai, ba nào!
Có tiếng cởi đồ loạt xoạt, rồi tiếng thằng Muôn: “Xong rồi !”.
Cái Xiểng, cái Dân chạy ùa xuống bờ ruộng, vừa chạy vừa tốc váy cuộn lên đội đầu, toàn thân chỉ còn độc mảnh vải màu xanh sĩ lâm hình tam giác… Bằng những động tác nhanh, mạnh, thuần thục, chúng nhoay nhoáy thọc tay vào hố lôi ra từng chú cua đỏ au hoặc đen thẫm đút vào cái giỏ đeo sát hông, miệng cười toe toét:
-Cởi quần dài ra! ùa xuống đi Xuân! Bọn con trai bắt hết cua bây giờ !...
Tôi còn chưa hết ngạc nhiên trước hai đứa bạn gái hồn nhiên như cây cỏ thì lại nổi da gà khi nhìn thấy ba thằng con trai tồng ngồng không một mảnh vải che thân với những tấm lưng to bè, đen đúa như da trâu. Cả ba thằng đều nằm toài ngang bờ ruộng, tay trái ôm khư khư “của nợ”, tay phải thoăn thoắt xọc từng hố cua. Tiếng nước trong hố bị bàn tay hộ pháp của chúng thọc vào kêu lên oàm oạp, tức tưởi. Tôi loay hoay mãi trên bờ ruộng, tối mắt tối mũi nhìn chúng bắt cua nom diệu nghệ như làm xiếc mà ngứa ngáy hết cả chân tay .Cuối cùng, tôi đánh liều vê tròn hai ống quần phíp ngang tận bẹn, nhảy xuống ruộng. Mấy thằng trai ồ lên thán phục:
-Ôi! Con Xuân, da mày trắng thế !
Cái Xiểng, cái Dần quên cả bắt cua, đưa mắt nhìn tôi, ghen tị:
-Ừ, vì Xuân là con cán bộ, đâu có phải ra nắng làm việc như bọn tớ…
Tôi không thích chúng gọi tôi là “con cán bộ”. Từ hồi chị em tôi vào sơ tán trong bản Chậu, bố mẹ tôi vẫn đi làm ở Khu, thỉnh thoảng mới tạt vào tiếp tế lương thực, thực phẩm cho chúng tôi. Tôi nương tựa vào bà con cô bác trong bản và đã làm quen với tất cả tụi trẻ con ở đây. Chúng rất quý chị em tôi và chúng tôi cũng rất yêu quý chúng. Chúng đã dạy tôi học tiếng Thái ở mọi nơi, mọi lúc. Giờ thì tôi đã am hiểu phong tục, tập quán trong bản và nói tiếng Thái khá thành thạo. Mới bẩy tuổi đầu, tôi đã phải vừa trông nom, bảo ban đứa em trai sáu tuổi vừa cố gắng học tập các bạn trong bản làm mọi việc (kể cả việc bắt cua). Tôi thận trọng thò tay vào hố rồi từ từ rút tay ra lẩm bẩm: “Chẳng có con gì cả !”.
Thằng Phanh bảo:
-Ấy phải xắn tay áo lên cao và thọc sâu vào hố chứ! Nhìn tớ đây này !
Tôi hé mắt nhìn sang , thấy tay trái nó vẫn khư khư giữ “ của nợ”, tay phải thì tụm lại, thọc thẳng vào hố cua, lôi ra một con cua bụng chửa kềnh càng… Nó thả lại con cua vào hố:
-Thôi! Để nó còn đẻ và nuôi con!
Tôi bắt chước nó, lôi ra từ trong hố một con cua bé bằng ngón chân cái rồi lại thả vào ổ: “ Thôi!Để nó còn lớn ! ”.Thọc tay vào hố tiếp theo, tôi sờ phải một vật gì nhầy nhầy, nhũn nhũn, vội rụt tay ra và hét toáng lên : “ Rắn! Rắn ! ”. Phanh thò tay vào hố, cười ngặt nghẽo:
- Ồ! Một con cua bấy! Nó mới lột xác đêm qua, ăn thì mềm và ngon lắm! Nhưng thôi, nó còn yếu quá, thả nó đi Xuân nhé!.
Thấy tôi ngoan ngoãn gật đầu, Phanh nhẹ nhàng đặt con cua bấy vào trong tổ của nó.
…Lần thứ ba, tôi vừa thọc tay vào tổ thì ngay lập tức một chiếc kìm nhọn hoắt, sắc cạnh quặp chặt ngón tay trỏ của tôi mà dứt. Tôi đau điếng, nước mắt ứa ra mà không dám khóc to trước mặt lũ bạn. Thằng Sơ nhìn thấy tôi mếu máo, nước mắt lưng tròng, bèn vội vàng ào tới, hai tay nắm chặt cổ tay tôi, rút mạnh : “Oạp!” Tiếng nước trong hố cua bí bích kêu cùng lúc cánh tay tôi bật ra khỏi hố, con cua to tướng có cặp mai nâu sẫm màu cánh rán quặp tay tôi văng ra xa, cái càng to bự của nó vẫn ngoan cố ở lại cắn riết ngón tay trỏ của tôi. Tôi ngu ngốc không hiểu vì sao nó căm thù tôi đến thế! Mãi sau này, khi đã thành thục với công việc bắt cua, gặp những tình huống tương tự tôi mới chợt nhớ ra: ngay dưới chân tôi lúc đó có một con cua cái bé nhỏ gợi tình với cái mai mỏng manh hồng hồng vừa bị tôi vô tình dứt ra khỏi cuộc tình dang dở vẫn luyến tiếc khua khua tám cẳng với hai càng lên không trung… Sơ nhẹ nhàng nâng bàn tay tôi lên miệng rồi dùng răng cắn nát cái càng to bự của con cua đực. Những tia máu đỏ tươi xối xả túa ra từ ngón tay trỏ của tôi. Phanh nhanh nhẹn lấy lá chó đẻ đưa lên miệng nhai “chẹp ,chẹp”, rịt ngay vào vết thương của tôi rồi dứt ngọn cỏ buộc chặt lại, miệng dỗ dành: “Cố gắng lên Xuân nhé! Tí nữa cầm được máu là hết đau ngay thôi mà!”. Tôi cảm động đến ứa nước mắt, muốn nói lời cảm ơn hai thằng bạn tốt bụng mà nghẹn ngào không cất được lên lời. Tôi ngước mắt lên, cố nhoẻn một nụ cười thật tươi tỏ ý thân thiện thì bất chợt nhận ra, vì quá lo cho tôi mà bàn tay trái của cả hai thằng bạn đều quên nhiệm vụ … “giữ của quý”. Tôi đỏ bừng mặt định quay đi thì hai thằng chợt nhớ ra. Chúng cười xoà cho đỡ ngượng rồi ào lên bờ, mặc vội quần áo…
Trên đường về, Phanh ngượng ngùng đi sát theo Muôn. Xiểng và Dân thì thoăn thoắt đi trước một quãng khá xa. Chắc chúng nó ngượng vì hôm nay thấy tôi quá trắng trẻo bên cạnh thân hình đen nhẻm của chúng, hoặc chúng ghen tỵ khi thấy mấy thằng trai bản cứ xoắn xuýt khen ngợi, rồi tỏ ra quan tâm đến tôi một cách thái quá. Riêng Sơ thì tìm cách tách khỏi lũ bạn, đi chầm chậm bên tôi, miệng liến thoắng:
- Từ lần sau, Xuân cứ đi cạnh tớ. Tớ sẽ hướng dẫn cho cậu cách móc cua trong lỗ mà không bao giờ bị cua cặp… Mà cậu có biết không: Tớ là tớ chúa ghét cách sống của lũ cua này. Thông thường, mỗi hố cua chỉ có một con, thỉnh thoảng mới có hố hai con như con cua đực cặp cậu lúc nãy và vợ nó… Cậu có nhìn thấy vợ nó không nhỉ? Ừ, mà đau như thế thì còn nhìn thấy gì nữa… Bọn cua ấy, nó chỉ biết thương mỗi vợ của nó thôi. Cậu thấy đấy, lúc trời nóng nhà nào nhà ấy chỉ ru rú trong tổ suốt ngày… Khi nào trời mát, chúng mới thò đầu ra khỏi tổ để kiếm ăn. Các hố cua “hàng xóm” (mà có khi chính là cua bố cua mẹ của chúng ngày trước tách ra) có gặp biến động gì (chẳng hạn bị rắn nước mò vào hoặc bị người dùng xẻng sửa bờ sạt hết cả miệng hố) chúng vẫn cứ “bình chân như vại”, giương mắt… cua ra mà nhìn…
Tôi cứ mắt tròn mắt dẹt nghe Sơ nói thao thao bất tuyệt và thầm phục thằng bạn “DiGan” ở cái bản Chậu heo hút ấy… Phía xa, bọn thằng Muôn, thằng Phanh và cái Xiểng, cái Dân đang ngồi túm tụm trên một cái gò hoang đợi chúng tôi. Đến nơi, tôi mới biết chúng vừa đợi vừa mải mê quan sát một đàn kiến vàng đang loay hoay ra sức kéo một con kiến chẳng may thụt chân rớt xuống khe đất hẹp… Thằng Phanh lẳng lặng đứng dậy, mở giỏ cua của nó trút vào giỏ của tôi quá nửa. Tôi há hốc mồm chưa kịp phản ứng gì thì cái Xiểng, cái Dân cũng lần lượt đứng dậy xẻ cua sang giỏ của tôi. Tôi ngượng nghịu bảo:
(còn nữa)
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...