Ân Sơn lo phải vác trên mình Rực sáng Phúc tinh chiếu Lạc Thành Ích nước nghiên mài đầy mực đỏ Chăm dân mưa tưới kín trời xanh Đâu quyền nước Trịnh khi trao áo Đây thế vua Ngô lúc xé lanh Đón nhận đầu thuyền lời quý báu Đốt hương lại mở biết bao lần
Đình tuyệt triền hiêu sơn tuyệt trần Tòng thiên lạc hạ dục lân lân Huân phong lược thự manh hi hạ Nộn lãng phiên hoa hạm biến thiên U bội lệ chi yên thập lý Thanh quang thiên hội nguyệt tam phân Đăng lâm bất thị tòng ngô dục Ngô ức ngô dân thà niệm dân
Bụi trần cách núi, phố xa đình Soi bóng trời cao xuống nước xanh Gió thổi con manh chờ hạ thắm Sóng tung hoa bọt đón xuân thanh Khói mờ, vải chín, hương lan tỏa Trăng tỏ, lầu cao, cảnh thái bình Đâu phải lên lầu do ý thích Mà vì chạnh nghĩ đến dân mình
Lâng lâng đi giữa tương tư Quế Lâm sông nước lững lờ thuyền trôi Chưa mòn thanh kiếm tướng tài Đàn Ngu vẳng tiếng năm dây bổng trầm Thiết lô trăng chiếu vẩy thêm Vòi Voi nắng hắt lông chim ánh vàng Nào trong phủ viện các quan Ai xem cảnh đẹp sẵn sàng chờ đây
XUẤT KI MI NGOẠI TUYỆT TRI TRẦN THÔN VŨ HƯ PHONG KHÍ TƯỢNG THẦN ĐÀI NGẠCH CHIẾU TINH BAN TỰ HỌA THẠCH NHA QUÁ NGUYỆT BẠCH NHƯ NGÂN CHI ĐỒNG THUẤN LĨNH TẦM TIỀN ƯỚC BẤT TI KÊ SƠN HỢP DÃ QUẦN TÚNG CƯỚC LĂNG TẰNG TU BẮC CỦNG BẢN SINH TƯỢNG QUẬN LUYẾN NAM QUÂN
Thoát vòng luẩn quẩn tránh bùn nhơ Thần diệu, gió về nuốt cả mưa Lốm đốm, bức tranh rêu núi thắm Lô nhô, mỏm đá ánh trăng mờ Chọi Gà hợp với nơi thường hạng Núi Thuấn tìm ra chốn hẹn hò Hướng Bắc phải chầu, lòng hổ thẹn Người Nam lưu luyến đất phương xa
Thanh như mi nhãn lục như hoàn Thiên khởi dư hoài giả Thuấn San Lưu miện am nghi yên thụ ngoại Đàn ca sảng động bộc truyền gian Động u vũ quá thiều âm giật Bách lão phong phiêu cu ánh hàn Thử khứ Nghiêu sơn vân thập lý Đô du nghi tại thuý vi đoan