Nguyên tác: thi hào Pháp ANATOLE FRANCE (1844 – 1924) Phỏng dịch thơ lục bát: MINH SƠN LÊ **************************
Je sais la vanité de tout désir profane. A peine gardons-nous de tes amours défunts, Femme, ce que la fleur qui sur ton sein se fane Y laisse d’âme et de parfums.
Ước mơ phù phiếm đời thường Nên tình yêu cũng vô thường với ta Đàn bà, ngực úa như hoa Linh hồn giữ lại chỉ là dư hương.
Ils n’ont, les plus beaux bras, que des chaînes d’argile, Indolentes autour du col le plus aimé; Avant d’être rompu leur doux cercle fragile Ne s’était pas même fermé.
Tay xinh kéo khúc nghê thường Gợi tình quanh phiến yêu thương nhất đời Trước khi ngà ngọc rã rời Còn chưa khép lại cửa trời thiên thai.
Mélancolique nuit des chevelures sombres, A quoi bon s’attarder dans ton enivrement, Si, comme dans la mort, nul ne peut sous tes ombres Se plonger éternellement?
Đêm sầu lên tóc huyền bay Cho em dài giấc ru say men tình Nếu chết, có ai bên mình Đắm chìm mê mãi với tình em không?
Narines qui gonflez vos ailes de colombe, Avec les longs dédains d’une belle fierté, Pour la dernière fois, à l’odeur de la tombe, Vous aurez déjà palpité.
Mũi em hai cánh nở phồng Như là khinh bỉ với hồng nhan đây Cuối cùng, cũng xuống tuyền đài Rồi em sẽ có hình hài trương lên.
Lèvres, vivantes fleurs, nobles roses sanglantes, Vous épanouissant lorsque nous vous baisons, Quelques feux de cristal en quelques nuits brûlantes Sèchent vos brèves floraisons.
Cánh môi hồng đẹp như tiên Nở ra khi bước lên miền ái ân Pha lê thắp lửa đêm vàng Cho đời hoa vội úa tàn trong em.
Où tend le vain effort de deux bouches unies? Le plus long des baisers trompe notre dessein; Et comment appuyer nos langueurs infinies Sur la fragilité d’un sein?
Hai môi quyện dắt về đâu? Nụ hôn dài giấc chiêm bao chúng mình Làm sao ôm mãi cuộc tình Giữ trên bộ ngực mong manh với người?
Nguyên tác: thi văn hào Anh WILLIAM SHAKESPEARE (1564 – 1616) Phỏng dịch thơ lục bát: MINH SƠN LÊ *******************************
My mistress’ eyes are nothing like the sun Coral is far more red than her lips’ red If snow be white Why then her breasts are dun If hairs be wires Black wires grow upon her head
Mắt em không giống mặt trời Mà san hô đỏ thắm đôi môi nàng Nếu tuyết màu trắng cao sang Sao em lại có ngực mang thẩm màu Nếu tóc em để cuốn vào Lọn đen mọc khắp trên đầu của em
I have seen roses damasked, red and white, But no such roses see I in her checks, An in some perfumes is there more delight, Than in the breath that from my mistress reeks
Hoa hồng đỏ, trắng bên thềm Anh nhìn không đẹp như em má hồng Chỉ vui thêm với hương hồng Vương trong hơi thở ươm nồng từ em
I love to hear her speak: yet well I know That music hath a far more pleasing sound I grant I never saw a goddess go My mistress, when she walks, treads on the ground
Anh yêu tiếng nói của em: Mà anh chưa được nghe em thật nhiều Tiếng em như nhạc dặt dìu Em là thần nữ gót kiêu sa về Người tình dáng điệu si mê
And yet by heaven, I think my love as rare As any she belied with false compare.
Nhờ trời, nên có em về với anh Em không phản bội tình anh với điều so sánh quẩn quanh vô hồn.
My Love Is Like To IceTình Yêu Bất Hoại (Sonnet 30)
Nguyên tác của thi hào Anh: EDMUND SPENSER (1552 – 1599) Phỏng dịch thơ lục bát: MINH SƠN LÊ ********************************
My love is like to ice, and I to fire: How comes it then that this her cold so great Is not dissolved through my so hot desire, But harder grows the more I her entreat?
Em băng giá, anh nồng nàn: Cách gì em lại băng hàn thế sao Lòng anh vẫn thấy khát khao Khó chi em để anh cầu xin hơn?
Or how comes it that my exceeding heat Is not allayed by her heart-frozen cold But that I burn much more in boiling sweat And feel my flames augmented manifold?
Sao anh khao khát điên cuồng Khi tim em vẫn mang hồn giá băng Nhưng anh cháy bỏng càng hăng Nghe như lửa ngọn lan tràn trong anh?
What more miraculous thing may be told, That fire, which all things melts, should harden ice And ice, which is congeal’s with senseless cold
Lạ lùng quá đỗi với anh Lửa không tan chảy mà thành khối băng Và băng, lạnh lẽo giăng giăng
Should kindle fire by wonderful device? Such is the power of love in gentle mind, That it can alter all the course of kind.
Nên thiêu bằng lửa quyền năng tuyệt vời? Để tình yêu cứ rong chơi Rồi ta sẽ thấy cõi người đáng yêu...
MINH SƠN LÊ 21.8.17
*(Edmund Spenser sinh tại thành Luân Đôn, Anh quốc. Ông là thi sĩ nổi tiếng thời Phục Hưng, trước cả thi hào Shakespeare)
Nguyên tác: thi văn hào WILLIAM SHAKESPEARE (1564 – 1616) Phỏng dịch thơ lục bát: MINH SƠN LÊ ********************************
Shall I compare thee to a summer’s day? Thou art more lovely and more temperate; Rough winds do shake the darling buds of May, And summer’s lease hath all too short a date; Phải em như một ngày hè? Đáng yêu hiền dịu tràn trề quanh em Tháng Năm hoa trổ chồi thêm Hạ thì như lướt qua thềm chút thôi
Sometime too hot the eye of heaven shines, And often is his gold complexion dimm’d; And every fair from fair sometime declines, By chance or nature’s changing course untrimm’d;
Đôi khi rực rỡ mặt trời Có ngày vàng vọt như hơi lửa tàn Những gì đẹp đẽ vụt tan Đất trời thay đổi dung nhan là thường
But thy eternal summer shall not fade, Nor lose possession of that fair thou ow’st; Nor shall Death brag thou wander’st in his shade, When in eternal lines to time thou grow’st: So long as men can breathe or eyes can see, So long lives this, and this gives life to thee.
Nhưng em mùa hạ miên trường Với em còn mãi sắc hương đẹp ngời Dẫu khi thần tử đến mời Thơ anh vẫn mãi muôn đời có em Thế nên, nhân thế còn tìm Thơ anh còn, nghĩa là em mãi còn.
I Wish I Could Remember That First Day Ước Chi Nhớ Được Ngày Đầu
Nguyên tác: nữ thi hào Anh CHRISTINA Georgina ROSSETTI (1830 – 1894) Phỏng dịch thơ lục bát: MINH SƠN LÊ *******************************
I wish I could remember that first day, First hour, first moment of your meeting me, If bright or dim the season, it might be Summer or Winter for aught I can say;
Ước chi nhớ lại ngày đầu Phút giây gặp gỡ bên nhau với người Sáng trong hay lúc tối trời Đông hay Hạ biết nói lời sao đây.
So unrecorded did it slip away, So blind was I to see and to foresee, So dull to mark the budding of my tree That would not blossom yet for many a May.
Rồi tình đó cũng xa bay Mù nên chẳng đoán tương lai thế nào Dại khờ ôm vết thương sầu Đem chôn lấp kín qua bao tháng ngày.
If only I could recollect it, such A day of days! I let it come and go As traceless as a thaw of bygone snow; It seemed to mean so little, meant so much;
Nếu như nhớ được mãi hoài Cứ đi cứ đến trên ngày dài trôi! Tuyết dù gì cũng tan thôi Buồn nào rồi cũng sẽ vơi ít nhiều.
If only now I could recall that touch, First touch of hand in hand – Did one but know!
Giá cho nhớ thuở vào yêu Lần đầu tay nắm – bao điều trong ta!
Ngày gửi: 19/06/2021 19:04 Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi Minh Sơn Lê vào 19/06/2021 19:06
AssuranceNiềm An Lạc
Nguyên tác: nữ thi hào Mỹ EMMA LAZARUS (1849 – 1887) Phỏng dịch thơ lục bát: MINH SƠN LÊ **********************
Last night I slept, and when I woke her kiss Still floated on my lips. For we had strayed Together in my dream, through some dim glade, Where the shy moonbeams scarce dared light our bliss.
Đêm qua, anh dậy hôn em Cho môi quấn quýt. Cho đêm lạc loài Mộng du về chốn thiên thai Ngắm trăng đọng giọt hình hài ngất ngây.
The air was dank with dew, between the trees, The hidden glow-worms kindled and were spent. Cheek pressed to cheek, the cool, the hot night-breeze Mingled our hair, our breath, and came and went,
Khi sương chìm giữa tàng cây Vô tình phát sáng hình hài lũ sâu Má kề, trong gió dạt dào Tóc đan, hơi thở quyện vào môi nhau
As sporting with our passion. Low and deep Spake in mine ear her voice: “And didst thou dream, This could be buried? This could be sleep? And love be thrall to death! Nay, what so seem,
Đam mê. Dần xuống và sâu Nghe em buông giọng thì thào: “Em mơ, Dập vùi? Hay đang say mơ? Yêu thương chất ngất! Không ngờ trong em
Have faith, dear heart; this is the thing that is!” Thereon I woke, and on my lips her kiss.
Còn tin yêu, với trái tim” Rồi, anh thức dậy, lại tìm môi em.