MỘT GÓC CHIỀU HÀ NỘI.
(Thơ NGUYỄN DUY)
Hồ gươm xanh màu xanh cổ tích,
Con rùa vàng gửi bóng ở trên mây.
Cây si mọc chúc cành xuống nước.
Thê Húc cong cong một nét lông mày.
Tóc em dài cho ta nhìn thấy gió.
Áo em bay cho mờ tỏ thân hình.
Em sâu sắc như kinh thành cổ kính,
Gốc si già da mốc , ngói rêu xanh.
Em nhẹ nhõm đi về trong phố cũ
Tường nhà lở vôi, cửa sổ bức bàn.
Ta lặn lội như một thằng ăn trộm
Nơm nớp lo mình bị bắt quả tang.
Lần lữa mãi , thế là ta lỡ dại,
Để dành thành mất cả tình yêu.
Thế là ta mồ côi em mãi.
Cái vu vơ chết đuối dưới sương chiều,
Cửa sổ cài then... bóng em mất hút.
Xe Cúp đã thay ngựa tía võng điều.
Ta trở lại gôc si già và làm lại
Bài thơ tình tặng những lứa đang yêu.
A CORNER OF HANOI DURING AN AFTERNOON.
Poem by NGUYEN DUY. Translation by TMCS.
The blue of Sword lake is the very one of a fairy tale.
The golden tortoise entrusts the clouds with íts image.
A branch of the banyan is bending down towards the water.
The The Huc bridge’s curvature
Looks like the eyebrow line of a lady.
Your long hair let me feel the breeze’s blowing.
Your dress fluttering in the wind displays your beauty.
Your profundity would be compared with the one of an ancient metropolis
Where the bark of an old banyan foot is mouldy
And the houses’s tile roofs are mossy.
You go to and fro along the old street quietly
Between two rows of houses with speckled walls and wooden windows.
As a thief who is afraid of being caught in act,
I try to follow you furtively.
Because of my foolish hesitancy
I ‘m losing my opportunity
I want to save, but fear I’d lose my love
As an orphan losing his mother,
Forever I’d lose my lover .
It seems that something disappears in this misty afternoon,
You are hidden behind the closed window.
Nowadays , pink horses and red hammock are replaced with modern motor bykes.
Returning to the old banyan foot , I write a new lyric
To young couples falling in love.
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu