Thơ » Việt Nam » Cận đại » Vũ Phạm Hàm
Đăng bởi zup vào 20/07/2008 20:38, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 21/08/2021 22:40
Hựu hà tất Bồng Châu, Doanh Hải,
Tiểu sơn lâm mà có đại kỳ quan.
Người tai mắt kẻ nhân gian,
Ai chẳng đến Hương Sơn thì cũng tục.
Kể từ lúc bước lên đò Đục,
Liếc mắt trông đà mãn mục vân sơn.
Lần theo một dải thanh tuyền,
Nào ngư phủ nhập Đào Nguyên đâu cũng thế!
Mặt trời gác bóng cây xê xế,
Tán vân in thuỷ để rành rành.
Chim trời mấy chiếc lênh đênh,
Cây mai rụng rập rềnh năm bảy lá.
Chú tiều tử ruổi rong bên đá,
Lũ ngư ông quẩy cá qua cầu.
Cỏ cây xanh ngắt một màu,
Núi trước núi sau, mình ở giữa.
Đoàn mục thụ bóng chiều vừa ngả,
Dắt trâu về lả tả đầu ghềnh.
Trong hang sâu thăm thẳm một mình,
Thế mới biết sơn thuỷ hữu tình là chốn ấy.
Dừng chèo lại càng trông càng thấy:
Núi mờ xanh từng dãy ngất non thiêng.
Kìa núi Gà, núi Tượng, núi Trống, núi Chiêng,
Chưa qua núi lại đò nghiêng bên cạnh núi.
Thoạt trông thấy biết đâu mà hỏi,
Cầu đăng tiên, nọ chốn đăng doanh.
Gót in đá biếc xanh xanh,
Lòng trần tục bỗng không thanh thảnh nhẹ.
Cao chót vót mấy toà cổ sái,
Ấy chi chi nọ chái Thiên Trù.
Trăng trong gió mát một bầu,
Ngắm phong cảnh Bồng Hồ đâu đó tá.
Động đào đã giang tay mở khoá,
Càng nhìn lâu càng rõ càng xinh.
Cây xanh xanh mà lá cũng xanh xanh,
Xuống một núi lại trèo quanh một núi.
Nước công đức trong ngần không chút bụi,
Đường lên tiên đây là suối Giải Oan.
Thảnh thơi bạch thạch thanh tuyền,
Thế mới biết thiên tiên là diệu thú.
Thơ rằng:
Bộc bố khê lưu sơn diệc vũ,
Nhân thanh cốc ứng thạch năng ngôn.
Trông lên trời nhỏ con con,
Minh ta đã lon chon trên đỉnh núi.
Đứng núi nọ tưởng núi kia là cuối,
Bước chân lên đường núi vẫn không cùng.
Trèo qua một nhịp chấn song,
Đây mới biết thực quần phong chi đệ nhất.
Niệm “Nam vô a di đà Phật”,
Mảng vui chơi mà quên phất đường xa.
Quả mơ non với nước mai già,
Trông chân cảnh, nhìn ra chân vị.
Trong bụi rậm đàn chim thủ thỉ,
Dưới rừng xanh mấy chị tìm mơ.
Lá vàng man mác ngẩn ngơ,
Tam quan đã tờ mờ đâu đó phải?
Chân bước đi mặt còn ngoảnh lại,
Ước gì đường dài mãi thì hay.
Nào ngờ tiên lĩnh trời xây,
Lối vào đã vén mây trông rõ.
Vạn trạng thiên hình vô số,
Vẫn hãy còn giấc ngủ lơ mơ.
Xanh như mây mà đá trơ trơ,
Trên vách phấn tờ mờ treo giá áo.
Này kho tiền, này kho bạc, này buồng tằm, này lẫm gạo,
Phật Quan Âm thiên tạo một toà.
Bốn bề như gấm như hoa,
Đố ai lấy nhân công mà vẽ được!
Dưới cầu bạch trong veo dòng nước,
Núi bình phong đứng trước Phật đình.
Chim gõ mõ, vượn tụng kinh,
Giục lòng khách năm canh chải chuốt.
Dục đáo Hương Sơn bất khả ước,
Khen cho ai biết trước cũng là tiên.
Ai ơi, chẳng đến cũng hèn!