Đã lâu lắm nhỉ,
Tưởng rằng già, ra chị vẫn còn tơ.
Ví làm trời thì em quyết mần ngơ,
Sá cho chị cái phớ phơ trên mái tóc.
Năm mươi sáu tuổi già nhưng vóc,
Hai chục trăm bài hát vẫn khuôn.
Tiếng đâu vang như trống, ấm như chuông,
Người ngồi đấy dễ thường mê mẩn được.
Ỏn ẻn hát quan, quan cũng chuộng,
Rù rì nhủ kiệt, kiệt sinh hoang.
Chị càng già danh tiếng lại càng vang,
Khắp ba xứ chan chan đều biết chị.
Gác những tiếng thị phi, phi thị,
Chị em mình thọ tỉ Nam sơn.
Ở đời hơn tiếng là hơn.


Năm 1935, tác giả gặp một cô đầu là chỗ cố tri. Cô 56 tuổi, vốn con nhà trâm anh vọng tộc, tuy dấn thân vào xóm Bình Khang, nhưng vẫn giữ được đức hạnh và nền nếp thế gia nên tác giả tôn là bậc chị, chứ không tự đặt mình là khách làng chơi như đối với những ca nhi khác. Vì thế lúc tái ngộ cô ở Hà Đông, tác giả viết bài hát này tặng cô để làm kỷ niệm.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]