Thơ » Việt Nam » Cận đại » Phan Châu Trinh » Tây Hồ thi tập
Đăng bởi Vanachi vào 16/12/2007 05:31, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 17/01/2016 22:25
世事迴頭已一空,
江山無淚泣英雄。
萬民奴隸強權下,
八股文章睡夢中。
長此百年甘唾罵,
更知何日出牢籠。
諸君未必無心血,
試向斯文看一通。
Thế sự hồi đầu dĩ nhất không,
Giang sơn vô lệ khấp anh hùng.
Vạn dân nô lệ cường quyền hạ,
Bát cổ văn chương thuỵ mộng trung.
Trường thử bách niên cam thoá mạ,
Cánh tri hà nhật xuất lao lung?
Chư quân vị tất vô tâm huyết,
Thí hướng tư văn khán nhất thông.
Việc đời nhìn lại thấy chẳng còn gì,
Sông núi không còn nước mắt để khóc các bậc anh hùng.
Muôn dân làm tôi tớ dưới ách cường quyền,
Nhiều người đang ngủ mê trong giấc mộng văn chương bát cổ.
Suốt cả trăm năm chịu người mắng nhiếc,
Lại biết ngày nào mới thoát cũi sổ lồng?
Các anh chưa hẳn là người không tâm huyết,
Thử lấy thơ này mà xem từ đầu đến cuối.
Trang trong tổng số 2 trang (11 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi Vanachi ngày 15/12/2007 05:31
Thế sự quay đầu chỉ thấy không,
Giang sơn ai kẻ khóc anh hùng.
Vạn dân nô lệ cho người dắt,
Tám vế văn chương gửi giấc mòng.
Nếu mãi chịu cam lời thoá mạ,
Ngày nào ra khỏi chốn lao lung?
Các anh đâu phải không tâm huyết,
Xin đọc mấy lời chút cảm thông!
Gửi bởi Vanachi ngày 15/12/2007 07:36
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử ngày 22/08/2020 19:22
Cuộc đời ngoảnh lại vắng không,
Giang sơn nào khóc anh hùng được đâu;
Cường quyền dậm đạp mái đầu,
Văn chương tám vế say câu mơ màng,
Tháng ngày uất hận đành cam,
Sổ lồng tháo cũi biết làm sao đây?
Những ai tâm huyết vơi đầy,
Dốc lòng văn đạo, thơ này thấu cho.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 31/05/2014 14:23
Gẫm thế sự càng ngao ngán nỗi,
Đoái giang sơn tức tối anh hùng.
Đoán dân nô lệ đã xong,
Sĩ phu còn ở trong vòng say mê!
Thân nhục nhã ê chề muôn kiếp,
Biết ngày nào khởi nghiệp oan gia?
Ai ơi tưởng đến nước nhà,
Bài này mở mắt xem qua một lần.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 16/01/2016 22:27
Việc đời ngoảnh lại hết trông mong
Vắng mặt anh hùng, tủi núi sông
Tám vế văn chương mê mệt ngủ
Muôn nhà tôi tớ xót xa trông
Cứ cam chịu mãi người mắng nhiếc
Biết tới ngày nào thoát cũi lồng?
Thử hỏi ai người bầu máu nóng
Văn này xem hết, nghĩ sao không?
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 18/03/2016 06:35
Kìa coi thế sự, hết trông mong,
Vắng mặt anh hùng tủi núi sông.
Tám vế văn chương mê mắt ngủ,
Trăm quan tôi tớ uốn lưng cong.
Thôi đừng lỳ quá cam cười khổ,
Phải tính sao đây phá cũi lồng.
Thử hỏi ai không gan ruột nhỉ?
Câu này đọc tới cảm hay không?
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 23/08/2017 00:48
Ngảnh thấy giang sơn luống sững sờ
Anh hùng rầu rĩ nước non xưa
Muôn nhà nô lệ phường quyền mạnh
Tám vế văn chương giấc ngủ mơ
Dày mặt mỉa mai đành chịu mãi
Thoát thân trói buộc biết bao giờ?
Người ta ai cũng tâm can thế
Đọc đến văn này đã thấm chưa?
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 09/10/2018 16:40
Việc đời ngoảnh lại còn chi!
Anh hùng hết nước mắt vì giang san.
Muôn dân nô tự một đàn,
Văn chương bát cổ, nồng nàn giấc say.
Trăm năm cam chịu đoạ đày,
Thì bao giờ mới hết ngày tao lung?
Các anh tâm huyết nào không,
Bài này hãy thử xem cùng đầu đuôi
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 05/01/2019 17:02
Việc thế quày đầu chẳng chút lưa,
Non sông không lệ khóc người xưa.
Muôn dân tôi tớ thằng quyền mạnh,
Tám vế văn chương giấc ngủ mơ.
Dày mặt mỉa mai cam chịu mãi,
Thoát thân dàm buộc biết bao giờ.
Các người há chẳng không tâm huyết,
Đọc suốt thơ nầy đã thấm chưa?
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 29/03/2019 16:09
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Trương Việt Linh ngày 07/07/2020 13:35
Ngoảnh lại việc đời thấy rối bong
Anh hùng đâu nữa tủi non sông
Văn chương tám vế u mê ngủ
Tôi tớ trăm quan uốn khọm lưng
Mắng nhiếc há nào cam chịu mãi
Củi lồng đâu biết thuở nào xong
Các ông nếu vẫn còn tâm huyết
Đọc đến thư nầy ắt sẽ thông
Gửi bởi Đồng Thành ngày 02/08/2020 18:43
Việc đời ngoảnh lại vắng không,
Giang sơn đâu khóc anh hùng được sao.
Vạn dân nô lệ cường hào,
Văn chương tám vế say bao giấc nồng.
Trăm năm thoá mạ cam lòng,
Biết ngày nào mới thoát vòng lao lung?
Những ai tâm huyết trùng trùng,
Văn này thử đọc với lòng cảm thông!
Trang trong tổng số 2 trang (11 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối