Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Phong Việt » Sao phải đau đến như vậy (2017)
Đăng bởi hảo liễu vào 13/01/2018 22:00
Nhìn từ trên cao xuống
và thấy đời mình như dòng nước
chẳng bao giờ chảy xuôi…
Mình cứ cặm cụi đi ra khỏi đám đông không chỉ có con người
những ánh mắt chứa đầy điều xa lạ
có đêm rất đau rồi có ngày mệt lả
cứ tự nhủ mình cũng giống như sỏi đá
con người chưa bao giờ đáng sợ hơn thời gian…
Mình chỉ cần thấy được mình đứng bên cạnh của bon chen
mặc kệ những cái vẫy tay, những lời hỏi han ước muốn
con người sinh ra luôn được chỉ tay nhìn về phía trước
riêng một vài con người quay lưng khỏi ánh đuốc
để chịu phần đời lẻ loi…
Có số phận được đặt trọn vẹn vào trong một nụ cười
yêu thương giản đơn như chia những lá bài vừa xốc
dù chơi như thế nào cũng có người nhường chúng ta phần thắng
mình khi đứng lên thì trời đã đầy nắng
mà vững tin…
Cái giá phải trả cho một giờ vui là sau đó trống rỗng tâm hồn
trả cho một ngày vui là nhìn ra mình ở phía sau đơn độc
trả cho một đời vui là khi cần nước mắt đã quên mình biết khóc
trả cho một yêu thương là bắt đầu lạ lẫm
với chính trái tim mình…
Nhìn từ trên cao xuống
chúng ta chỉ còn là một chấm nhỏ vô tình…