Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Du » Bắc hành tạp lục
谷口雄關武勝名,
古時此地限蠻荊。
一兵不設自雄壯,
百載承平無戰爭。
半日樹蔭隨馬背,
十分秋意到蟬聲。
傷心千里一迴首,
滿目楚山無限青。
Cốc Khẩu hùng quan Vũ Thắng danh,
Cổ thời thử địa hạn Man Kinh.
Nhất binh bất thiết tự hùng tráng,
Bách tải thừa bình vô chiến tranh.
Bán nhật thụ âm tuỳ mã bối,
Thập phần thu ý đáo thiền thanh.
Thương tâm thiên lý nhất hồi thủ,
Mãn mục Sở sơn vô hạn thanh.
Cửa ải hùng tráng ở núi Cốc Khẩu mang tên ải Vũ Thắng
Thời xưa, nơi này giới hạn đất Man Kinh
Không cần đóng quân, tự nó hùng tráng
Trăm năm nay hưởng thái bình, không có chiến tranh
Suốt nửa ngày, bóng cây chạy theo lưng ngựa
Mười phần, ý thu đến với tiếng ve kêu
Trên đường nghìn dặm, đau lòng quay đầu lại
Mắt ngợp núi nước Sở, xanh biết bao
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 13/08/2005 20:15
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi ngày 21/09/2005 00:24
Vũ Thắng hùng quan vốn nổi danh
Thuở xưa ranh giới đất Man Kinh
Đâu cần binh lính tự hùng tráng
Thừa hưởng đời đời chẳng chiến tranh
Rừng mát rợp che lưng ngựa chạy
Ý thu chan chứa tiếng ve ran
Đau lòng dặm ruổi quay đầu lại
Ngợp mắt muôn trùng núi Sở xanh
Hùng quan Vũ Thắng nổi danh
Ngàn xưa đất ấy Man Kinh biên thùy
Không binh tướng vẫn uy nghi
Thái bình an lạc suốt kỳ trăm năm
Nửa ngày lưng ngựa bóng râm
Ve kêu thu ý mười phần nỉ non
Ngoảnh đầu muôn dặm thêm buồn
Xanh xanh núi Sở ngút ngàn mắt trông!
Gửi bởi tran hoang xa ngày 29/10/2012 05:26
Có 1 người thích
Tên người dịch là Đặng Thê Kiệt ( xem http://nguyendu.com.free.fr )
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 26/10/2014 09:45
Ải Vũ Thắng hùng quan Cốc khẩu
Xưa nơi nầy vạch dấu Man Kinh
Vững vàng không một quân binh
Mà sao an hưởng thái bình trăm năm
Nửa ngày ngựa bóng râm che mát
Tiếng ve ran khao khát thu về
Nghìn trùng ngoảnh lại não nề
Buồn trông núi Sở bốn bề xanh xanh.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 27/05/2018 15:21
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 25/12/2019 15:25
Cốc Khẩu hùng quan có Vũ Thắng,
Thời xưa, giới hạn đất Man Kinh.
Không cần quân giữ, tự hùng tráng,
An hưởng trăm năm nay thái bình.
Lưng ngựa nửa ngày cây bóng khuất,
Mười phần, thu đến ve kêu inh.
Đường xa nghìn dặm quay đầu lại,
Mắt ngợp muôn trùng núi Sở xanh.