Thơ » Trung Quốc » Bắc Tống, Liêu » Lý Dục
簾外雨潺潺,
春意闌珊,
羅裳不耐五更寒。
夢裏不知身是客,
一晌貪歡。
獨自莫憑欄,
無限江山,
別時容易見時難。
流水落花春去也,
天上人間。
Liêm ngoại vũ sàn sàn,
Xuân ý lan san,
La thường bất nại ngũ canh hàn.
Mộng lý bất tri thân thị khách,
Nhất hướng tham hoan.
Độc tự mạc bằng lan,
Vô hạn giang san,
Biệt thời dung dị kiến thời nan.
Lưu thuỷ lạc hoa xuân khứ dã,
Thiên thượng nhân gian.
Ngoài mành mưa tí tách,
Ý xuân suy tàn,
Xiêm áo không chống được năm canh lạnh,
Trong mộng quên rằng mình là khách,
Được một buổi vui vẻ.
Một mình chớ dựa lan can,
Giang sơn vô hạn,
Chia ly thì dễ mà gặp lại thì khó.
Nước chảy hoa rơi xuân đã hết rồi,
Trên trời hay chốn nhân gian.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 08/07/2005 12:42
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Vanachi ngày 10/07/2005 19:54
Ngoài cửa gió mưa ràn
Xuân ý điêu tàn
Năm canh lạnh ngắt thấu chăn đơn
Giấc mộng bỗng quên mình tác khách
Một phút truy hoan
Đừng có tựa lan can
Man mác giang san
Khó khăn hội ngộ dễ lìa tan
Nước chảy hoa trôi xuân bặt nẻo
Thượng giới nhân gian
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 15/06/2016 00:37
Ngoài rèm tiếng mưa rơi tí tách
Ý xuân đà hết sạch trong lòng
Áo không chịu lạnh năm canh
Quên thân khách trọ mộng lành tỉnh bơ
Chỉ là một thoáng vui qua
Đứng một mình lan can không tựa
Núi sông xanh vẫn cứ một màu
Xa nhau dễ, khó thấy nhau
Hoa trôi nước chảy qua cầu xuân đi
Trên trời người chẳng hay gì…