題察院裴公燕臺嬰語曲後

衡岳太行天下山,
黃河江漢天下水。
誰遣三尺繩床間,
疊疊重重見流峙。
此中無數聖賢豪,
與我來往盡知己。
病中忽坐坐忽起,
闔吾兩目閉吾耳。
澄神滌慮默以遊,
若身吾歷足吾履。
起余者誰?裴使君!
腳底江山萬餘里。
歸來滿腹貯圖書,
咄咄男兒真快事。
嗟我閉戶雕虫侈口咬文字。
有如尺蠖量天地,
自從泛海歷巴山。
始覺六合何茫茫,
向昔文章等兒戲。
世間誰是真男子,
枉箇平生讀書史。
燕臺使者老世途,
尚學嬰言欲何俟。
君不見:
高臥室中倦遊士,
四壁名山爛如綺。
禽向高蹤邈不扳,
一名羈絆長如此。
嗚呼:
一名羈絆長如此,
白髮青袍吾老矣。

 

Đề sát viện Bùi công “Yên Đài anh ngữ” khúc hậu

Hành, Nhạc, Thái Hàng thiên hạ sơn,
Hoàng Hà, Giang, Hán thiên hạ thuỷ.
Thuỳ khiển tam xích thằng sàng gian,
Điệp điệp trùng trùng kiến lưu trĩ.
Thử trung vô số thánh hiền hào,
Dữ ngã lai vãng tận tri kỷ.
Bệnh trung hốt toạ, toạ hốt khỉ (khởi),
Hạp ngô lưỡng mục, bế ngô nhĩ.
Trừng thần địch lự mặc dĩ du,
Nhược thân ngô lịch, túc ngô lý.
Khởi dư giả thuỳ? Bùi sứ quân!
Cước để giang sơn vạn dư lý.
Quy lai mãn phúc trữ đồ thư,
Đốt đốt nam nhi chân khoái sự!
Ta ngã bế hộ điêu trùng, xỉ khẩu giảo văn tự.
Hữu như xích hoạch lượng thiên địa,
Tự tòng phiếm hải lịch Ba Sơn.
Thuỷ giác lục hợp hà mang mang!
Hướng tích văn chương đẳng nhi hí!
Thế gian thuỳ thị chân nam tử,
Uổng cá bình sinh độc thư sử.
Yên Đài sứ giả lão thế đồ,
Thượng học anh ngôn dục hà sĩ?
Quân bất kiến:
Cao ngoạ thất trung quyện du sĩ,
Tứ bích danh sơn lạn như ỷ.
Cầm, Hướng cao tung mạc bất phan,
Nhất danh cơ bạn trường như thử!
Ô hô!
Nhất danh cơ bạn trường như thử,
Bạch phát, thanh bào, ngô lão hĩ!


Bùi công tức Bùi Ngọc Quý (1769-1861), người huyện Tiên Lữ, trấn Sơn Nam (nay là Hải Hưng), đỗ cử nhân khoa Mậu Tí (1828), tiến sĩ khoa Kỷ Sửu đời Minh Mệnh (1829), làm tổng đốc Bình Phú, năm Tự Đức thứ nhất (1848) đi sứ nhà Thanh. Ông để lại tập Yên Đài anh ngữ và nhiều văn thơ khác.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Trúc Khê

Thái Hàng, Hành Nhạc non cao,
Hoàng Hà, Giang Hán biết bao sông dài.
Xó giường cuộn khúc hôm mai,
Non xa nước lạ dường phơi cạnh mình.
Thánh hiền hào kiệt gần quanh,
Cùng ta đi lại ra tình chí thân.
Gượng đau vùng dậy bước lần,
Bít tai nhắm mắt thả thần ra chơi,
Tinh thần bay vượt ngàn khơi,
Chính mình đương được xa chơi cõi ngoài.
Ai bằng quan sứ Yên Đài,
Giang sơn nghìn vạn dặm dài ruổi dong.
Khi về chứa đựng đầy lòng,
Đời nam nhi ấy mới khơng uổng mà.
Nhai văn nhả chữ buồn ta,
Con giun còn biết đâu là cao sâu.
Tân Gia từ vượt con tầu,
Mới hay vũ trụ một bầu bao la.
Giật mình khi ở xó nhà,
Văn chương chữ nghĩa khéo là trò chơi.
Không đi khắp bốn phương trời,
Vùi đầu án sách uổng đời làm trai.
Bùi công sứ giả Yên Đài,
Môn chân tuế lộ, khiêm lời anh ngôn.
Thương ai bó gối nằm tròn,
Ngùi trông bốn mặt danh sơn rõ ràng.
Cao nhân dấu cũ mơ màng,
Chút danh chi để buộc ràng thân nhau.
Nỗi mình tưởng đến mà đau,
Chút danh theo đuổi, mái đầu hoa râm.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
25.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Trương Việt Linh

Hành, Nhạc, Thái Hàng núi lừng danh
Hoàng Hà, Giang Hán sông nổi tiếng
Ai xuôi kẻ mọn đến nơi nầy
Sông núi trùng trùng nhìn hiển hiện
Bao nhiêu hào kiệt thánh hiền xưa
Giao tình cùng ta lòng mến ưa
Đang ốm ngồi dậy liền đứng phắt
Bịt cả hai tai nhắm hai mắt
Tinh thần lắng đọng lòng lâng lâng
Tưởng mình nơi đây vừa đặt chân
Bùi Công giúp ta thêm phấn khởi
Bước chân đã từng in bốn cõi
Khi về chứa đựng sách vở đầy
Làm trai như thế đáng mặt thay
Nhả chữ nhai văn đóng cửa chặt
Nào khác con sâu đo trời đất
Từ khi vượt biển đến Ba Sơn
Mới hay vũ trụ rộng mông mênh
Chuyện văn chương thật trò trẻ con
Trong thế gian nầy bậc tài trí
Sao để mụ người đọc sách sử
Ông sứ Yên Đài trải việc đời
Đâu phải trẻ con để học lời
Anh chẳng thấy!
Kẻ chơi đã chồn về nằm khểnh
Núi đẹp bốn bề như gấm bện
Sao để công danh ràng buộc chi
Mà chẳng theo chân Cầm, Hướng đi
Than ôi! mái tóc đà phơ bạc
Một chút hư danh có đáng gì!

14.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Thái Hàng, Hành, Nhạc, danh non cao,
Giang Hán, Hoàng Hà sông tiếng dài.
Sông núi trùng trùng hiện trước mắt,
Ai xuôi kẻ mọn đến nơi nầy.
Bao nhiêu thánh hiền xưa hào kiệt,
Bạn chí thân ta thường lại qua.
Đang ốm liền ngồi đứng phắt dậy,
Nhắm hai mắt bịt cả hai tai.
Tinh thần lưng lửng đặt chân đến,
Mình tưởng mới vừa băng vượt khơi.
Phấn khởi nhờ Bùi Công cố giúp,
Làm trai đáng mặt như ông thay.
Bước chân đã từng in thế giới.
Dung chứa Khi về sách vở đầy,
Nhả chữ nhai văn đóng cửa học,
Con sâu chẳng khác đo vùng trời.
Từ khi đến Ba Sơn qua biển,
Vũ trụ mới hay rộng mênh mông.
Văn chương tám vế trò con trẻ,
Nước Nam trong nầy bậc tài trí.
Sao mụ người đọc sách cũ kỉ,
Sứ giả Yên Đài trải việc đời.
Đâu là con trẻ để theo lời,
Anh không thấy!
Kẻ chơi nằm khểnh chồn về,
Núi đẹp gấm bện bốn bề như ri
Sao để danh lợi buộc chi
Chẳng theo Cầm, Hướng mà đi ra ngoài
Than ôi! phơ bạc mái đầu
Hư danh một chút đáng đâu đời mình!

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Sa Minh Tạ Thúc Khải

Hành, Nhạc, Thái Hàng non cao kia,
Hoàng Hà, Giang Hán sông lớn nọ.
Ai xui ba thước trong giường mây,
Sóng lớn, non cao đều thấy rõ.
Ở trong còn biết bao thánh hào,
Qua lại cùng ta tri kỷ đó.
Đang bệnh ta bỗng ngồi rồi đứng,
Nồi nhắm hai mắt bịt hai tai.
Định thần, ý nghĩ hồn du lịch,
Như mình ta lướt thân ta trôi.
Xui ta phấn khởi là ai thế?
Là Bùi sứ quân đó chứ ai.
Dưới gót giang san hơn vạn dặm,
Đồ thư thuộc lòng khi phản hồi.
Đây rõ là việc rất khoái chí,
Ngang tàng bảy thước một thân trai.
Than ôi chạm trùng ta đóng cửa,
Văn tự tuồng như sâu bọ thôi.
Mà muốn lường trời đất,
Ôi thôi hẳn lầm sai!
Từ khi trải bao vùng non bể,
Mới biết sáu cõi mịt mù khơi,
Văn chương thủa xưa giường lũ trẻ,
Giữa trần ai xứng là thân trai.
Uổng phụ bình sinh đọc sử sách,
Đường đời lão luyện có Yên Đài,
Còn học tiếng chim làm gì nữa,
Kìa không thấy du khách mỏi mệt, còn nằm ngất ngưởng hoài.
Bốn vách danh sơn sáng như lụa,
Sao được cùng Hướng Bình, Cầm Khánh đồng sánh vai.
Hư danh ràng buộc mãi thế thôi,
Ôi hư danh ràng buộc mãi thế thôi!
Áo xanh đầu bạc la già rồi...


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
tửu tận tình do tại
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời