Thế sự thăng trầm quân mạc vấn,
Yên ba thâm xứ hữu ngư châu.

Vắt tay nằm nghĩ chuyện đâu đâu,
Đem mộng sự đọ với chân thân thì cũng hệt.
Duy giang thượng chi thanh phong,
Dữ sơn gian chi minh nguyệt.

Kho trời chung, mà vô tận của mình riêng.
Cuộc vuông tròn phó mặc khuôn thiêng,
Ai thành thị, ai vui miền lâm tẩu.
Gõ nhịp lấy, đọc câu “Tương tiến tửu”:
Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi.

Làm chi cho mệt một đời.


Tiêu đề bài này trong Văn đàn bảo giám chép là Chán đời, Việt Nam ca trù biên khảo chép là Nghĩ đời mà chán.

[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Tiêu sầu tửu 2

Thế cuộc thăng trầm người chớ hỏi,
Miền sâu khói sóng có làng câu.
Vắt tay nằm nghĩ chuyện đâu đâu,
Đem việc mộng so với thân ta thì cũng giống.

Trên sông cao là gió mát,
Giữa vùng núi là trăng sáng.

Của trời chung mà vô tận cho riêng mình.
Sự hư thành để mặc tay linh,
Người đô hội, kẻ vui miền rừng rú.
Tự gõ nhịp, hát câu “Cùng nâng rượu”:
“Ta chắng thấy:
Hoàng Hà là nước xuống từ trời,
Bôn ba đến biển há lại hồi.”
Lo chi mệt cả một đời!

Đông Giáp Ngọ 2.2015
Nguồn: Tình tự thi tập 3

Quân Sơn
72.71
Trả lời
Ảnh đại diện

Uống rượu tiêu sầu 2

Chuyện thế sự, thăng trầm cũng chả
Khác gì nơi sóng cả buông câu
Vắt tay nghĩ chuyện đẩu đâu
Thân làm khổ vận trút bầu thở than!

Trên sông gió mát vô vàn
Trên non trăng sáng bạt ngàn đó thôi

Trời chung của, bạn - tôi, nhưng vẫn
Muốn dùng riêng, vô tận là riêng
Vuông tròn phó mặc trời thiêng
Ai vui đô thị, rừng thiêng ai buồn.

Cuộc đời cứ, trôi luôn như thể
Nước từ khe, ra bể là xong
Ngày về ai hẹn mà mong
Lo chi cho mệt, rượu đong cho đầy.

54.80
Trả lời