Bản dịch của Phạm Doanh

Có khách, có khách hiệu Tử Mĩ,
Chấm hai tai, chòm tóc bạc xệ.
Cứ theo bày khỉ lượm hạt rơi,
Trời lạnh, hang sâu, ngày đã trễ.
Tin quê chẳng có, về sao được,
Chân tay cóng lạnh, da thịt nẻ.
Chao ôi, bài một chừ, bao oán than,
Vì ta trên trời nổi gió buồn!