Bản dịch của Ngô Văn Phú

Mời anh một chén, anh chớ từ,
Mời anh hai chén, chớ nghi ngờ,
Mời anh ba chén, mong anh rõ.
Bữa nay mặt già hơn bữa qua,
Khi say lòng hơn lúc tỉnh đấy.
Trời đất mênh mang còn mãi mãi,
Thỏ trắng, quạ vàng cứ vút mau.
Vàng chạm Bắc Đẩu để về sau,
Chẳng bằng lúc sống, rượu một chén.
Thấy chăng ai:
Ngoài cửa Xuân Minh, trời đã sáng,
Khóc cười sống chết, đời hoà chen.
Khách chơi dừng ngựa, đi không nổi,
Xe trắng ngựa tía còn tranh đường.
Về đi thôi, tóc đã bạc,
Uống nào, cầm đồ mua rượu thêm.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]