Thơ » Việt Nam » Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn » Đặng Trần Côn » Chinh phụ ngâm khúc
Đăng bởi Vanachi vào 19/02/2006 17:04
勞與閒誰與言
君在天涯妾倚門
倚門固妾今生分
天涯豈君平生魂
自信相隨魚水伴
那堪相隔水雲村
妾身不想為征婦
君身豈學為王孫
何事江南與江北
令人愁曉更愁昏
一個是風流少年客
一個是深閨少年婚
可堪兩年少
千里各寒暄
憶昔與君相別時
柳條猶未囀黃鸝
問君何日歸
君約杜鵑啼
杜鵑已逐黃鸝老
青柳樓前語鷾鴯
憶昔與君相別中
雪梅猶未識東風
問君何日歸
君指桃花紅
桃花已伴東風去
老梅江上又芙蓉
與我約何所
乃約隴西岑
日中兮不來
墜葉兜我簪
竚立空涕泣
荒邨喧午禽
與我約何所
乃約漢陽橋
日晚兮不來
谷風吹我袍
竚立空涕泣
寒江起暮潮
昔年寄信勸君回
今年寄信勸君來
信來人未來
楊花零落委蒼苔
蒼苔蒼苔又蒼苔
一步閒庭百感催
昔年回書訂妾期
今年回書訂妾歸
書歸人未歸
紗窗寂寞轉斜暉
斜暉斜暉又斜暉
十約佳期九度違
Lao dữ nhàn thuỳ dữ ngôn
Quân tại thiên nhai, thiếp ỷ môn
Ỷ môn cố thiếp kim sinh phận
125. Thiên nhai khởi quân bình sinh hồn
Tự tín tương tuỳ ngư thuỷ bạn
Na kham tương cách thuỷ vân thôn
Thiếp thân bất tưởng vi chinh phụ
Quân thân khởi học vi vương tôn
130. Hà sự giang Nam dữ giang Bắc
Linh nhân sầu hiểu cánh sầu hôn
Nhất cá thị phong lưu thiếu niên khách
Nhất cá thị thâm khuê thiếu niên hôn
Khả kham lưỡng niên thiếu
135. Thiên lý các hàn huyên
Ức tích dữ quân tương biệt thời
Liễu điều do vị chuyển hoàng ly
Vấn quân hà nhật quy
Quân ước đỗ quyên đề
140. Đỗ quyên dĩ trục hoàng ly lão
Thanh Liễu lâu tiền ngữ ý nhi
Ức tích dữ quân tương biệt trung
Tuyết mai do vị thức Đông phong,
Vấn quân hà nhật quy
145. Quân chỉ đào hoa hồng
Đào hoa dĩ bạn Đông phong khứ
Lão mai giang thượng hựu phù dung
Dữ ngã ước hà sở
Nãi ước Lũng Tây sầm
150. Nhật trung hề bất lai
Trụy diệp đâu ngã trâm
Trữ lập không thế khấp
Hoang thôn huyên ngọ cầm
Dữ ngã ước hà sở
155. Nãi ước Hán Dương kiều
Nhật vãn hề bất lai
Cốc phong xuy ngã bào
Trữ lập không thế khấp
Hàn giang khởi mộ trào
160. Tích niên ký tín khuyến quân hồi
Kim niên ký tín khuyến quân lai
Tín lai nhân vị lai
Dương hoa linh lạc uỷ thương đài
Thương đài thương đài hựu thương đài
165. Nhất bộ nhàn đình bách cảm thôi
Tích niên hồi thư đính thiếp kỳ
Kim niên hồi thư đính thiếp quy
Thư quy nhân vị quy
Sa song tịch mịch chuyển tà huy
170. Tà huy tà huy hựu tà huy
Thập ước giai kỳ cửu độ vi
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 19/02/2006 17:04
Nỗi lòng biết ngỏ cùng ai.
Thiếp trong cánh cửa chàng ngoài chân mây.
Trong cửa này đã đành phận thiếp,
Ngoài mây kia há kiếp chàng vay?
115. Những mong cá nước vui vầy,
Nào ngờ đôi ngả nước mây cách vời.
Thiếp chẳng tưởng ra người chinh phụ,
Chàng há từng học lũ vương tôn.
Cớ sao cách trở nước non,
120. Khiến người thôi sớm thôi hôm những sầu?
Trang phong lưu đang chừng niên thiếu,
Sánh nhau cùng dan díu chữ duyên.
Nỡ nào đôi lứa thiếu niên,
Quan san để cách hàn huyên cho đành!
125. Thuở lâm hành oanh chưa bén liễu,
Hỏi ngày về ước nẻo quyên ca.
Nay quyên đã giục oanh già,
Ý nhi lại gáy trước nhà líu lo.
Thuở đăng đồ mai chưa dạn gió,
130. Hỏi ngày về chỉ độ đào bông.
Nay đào đã quyến gió đông,
Phù dung lại đã bên sông bơ xờ.
Hẹn cùng ta Lũng Tây nham ấy,
Sớm đã trông nào thấy hơi tăm.
135. Ngập ngừng lá rụng cành trâm,
Chiều hôm nghe dậy tiếng cầm lao xao
Hẹn nơi nao Hán Dương cầu nọ
Chiều lại tìm nào có tiêu hao.
Ngập ngừng gió thổi áo bào,
140. Bãi hôm tuôn dẫy nước trào mênh mông.
Tin thường lại người không thấy lại,
Hoa dương tàn đã trải rêu xanh.
Rêu xanh mấy lớp chung quanh,
Sân đi một bước trăm tình ngẩn ngơ.
145. Thư thường lại người chưa thấy lại,
Bức rèm thưa lần dãi bóng dương.
Bóng dương mấy buổi xuyên ngang,
Lời sao mười hẹn chín thường đơn sai?
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Vanachi ngày 19/02/2006 18:51
Niềm riêng ngậm nghẹn là đây
Bên song mình thiếp, chàng nay cuối trời
125. Phòng khuê phận thiếp đành rồi
Chân mây há phải cuộc đời chàng sao
Mối tình cá nước in sâu
Mà nay gặp cảnh xa nhau khó lường
Bỗng thành chinh phụ đáng thương
130. Trượng phu quyết chẳng như chàng Vương Tôn
Bắc nam cách trở dòng sông
Sớm hôm riêng chịu nỗi buồn phòng khuê
Một trang anh tuấn hào huê
Thêm nàng yếm thắm kém gì phong lưu
135. Một đôi niên thiếu bên nhau
Nay xa muôn dặm biết sao gởi tình
Chàng ơi nhớ lúc xa mình
Con oanh chưa hót trên cành liễu tơ
Hỏi ngày trở lại vườn xưa
140. Chàng rằng: nàng hãy gắng chờ đỗ quyên
Tiếng đỗ quyên đã lặng chìm
Ýù nhi thủ thỉ, bóng hình chàng đâu
Nhớ xưa ngay buổi xa nhau
Hoa mai còn đợi đón chào gió đông
145. Hỏi ngày trở lại vườn hồng
Đáp liều: chờ lúc đào cùng khoe tươi
Hoa đào nay đã tàn phai
Gió đông lịm tắt, đợi người người đâu
Kìa sen hé nở trên ao
150. Buồn trông lại nhớ nơi nao hẹn người
Lũng Tây chàng hẹn lưng đồi
Trời cao man mác đợi người người đâu
Lá rơi trâm ngả trên đầu
Đứng im cho giọt lệ sầu tự rơi
155. Râm ran gà gáy, trưa rồi
Buồn nghe lại nhớ hẹn người nơi nao
Hán Dương chàng hẹn bên cầu
Lần sang, trời đã ngả mầu hoàng hôn
Áo bay, chớp báo mưa nguồn
160. Triều dâng sóng vỗ trên cồn, lệ sa
Mời về, thư gởi năm qua
Năm nay lại gởi ải xa nhắc về
Mỏi mòn, thư đến thư đi
Hoa dương úa rụng xanh rì bờ rêu
165. Sân hoang rêu đã phủ đều
Trên thềm mỗi bước trăm điều suy tư
Hẹn suông năm ngoái trong thư
Năm nay hẹn nữa, lại chờ lại mong
Thư về, người tuyệt nhiên không
170. Sương khuya lạnh lẽo, bên song âm thầm
Bao đêm tóc nhuốm màu trăng
Đếm mười cái hẹn chín lần hẹn suông
Gửi bởi Đất Văn Lang ngày 09/12/2023 14:42
Biết ai để ngỏ mấy lời
Bên song thiếp tựa, chân trời chàng đi
Sau song, thôi xá gì phận mọn
Ngoài trời, xin giữ trọn thân mình
Đã nguyền cá nước vẹn tình
Ai ngờ mây nước thình lình cách xa
Ôi khó tưởng thiếp là chinh phụ
Còn chàng theo nghiệp vũ quan đâu
Cớ chi đứt phựt nhịp cầu
Khiến người khuya sớm giọt sầu miên man
Một thiếu niên thuộc hàng công tử
Một vốn là khuê nữ trăng tròn
Khó kham cho cặp trẻ son
Phải xa ngàn dặm mỏi mòn nhớ nhau
Lúc giã từ liễu trao oanh hót
Hứa khi về thánh thót quyên ca
Giờ quyên hút bóng, oanh già
Trước lầu liễu biếc, én đà gọi thưa
Cầu đầu đông mai chưa dạn gió
Hứa ngày về đào rộ khoe bông
Nay đào thôi cợt gió đông
Mai tàn rụi hết, phù dung nở đầy
Hứa gặp tại Lũng Tây hôm ấy
Sớm đã chờ nào thấy hơi tăm.
Lá vàng rụng tóc buông trâm
Tiếng đàn trưa vắng bổng trầm oán thương
Lại hứa cầu Hán Dương sẽ gặp
Lại chờ trông tận sắp chiều tàn
Núi phà gió thốc áo choàng
Ức tràn ngọn sóng, lạnh tràn bến sông
Thư trở lại, người không về lại
Hoa liễu tàn phủ dải rêu xanh
Rêu xanh mấy lớp tàn nhanh
Dạo sân mỗi bước trăm manh tơ lòng
Năm lại năm người không giữ hẹn
Bức rèm thưa bịn rịn chiều buông
Bóng chiều ngàn bận vào buồng
Chín hò mười hẹn vốn thường quên ngay