Thơ » Trung Quốc » Bắc Tống, Liêu » Án Thù
Đăng bởi Vanachi vào 05/06/2007 20:53
檻菊愁煙蘭泣露,
羅幕輕寒,
燕子雙飛去。
明月不諳離恨苦,
斜光到曉穿朱戶。
昨夜西風雕碧樹,
獨上高樓,
望盡天涯路。
欲寄彩箋兼尺素,
山長水闊知何處。
Hạm cúc sầu yên lan khấp lộ,
La mạc khinh hàn,
Yến tử song phi khứ.
Minh nguyệt bất am ly hận khổ,
Tà quang đáo hiểu xuyên chu hộ.
Tạc dạ tây phong điêu bích thụ,
Độc thướng cao lâu,
Vọng tận thiên nhai lộ.
Dục ký thái tiên kiêm xích tố,
Sơn trường thuỷ khoát tri hà xứ?
Cúc trong dậu, sương phủ, vẻ như buồn, cây lan móc đọng ở lá, như khóc
Trong màn là hơi lạnh
Cặp chim én bay đi mất
Trăng sáng không hiểu nỗi khổ chia ly
Thâu đêm ánh sáng chiếu xiên vào cửa son
Đêm qua gió tây thổi làm rụng cây biếc
Một mình bước lên lầu
Nhìn đến khuất mắt con đường xa tít chân trời
Muốn gửi tờ thư, giấy lụa đi
Nhưng núi dài biển rộng, nào biết nơi đâu?
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 05/06/2007 20:53
Lan khóc sương, cúc buồn khói đọng,
Lạnh thấm màn là,
Cặp én bay đi thẳng.
Dì nguyệt hiểu gì người chiếc bóng,
Thâu canh ánh sáng xiên song trống.
Đêm qua gió tây, cây biếc rụng,
Lần bước lên lầu,
Nẻo chân trờ xa ngóng.
Tấc lụa, tờ hoa mong đến chóng,
Nào biết nơi đâu, núi sông rộng.
Gửi bởi Tạ Trung Hậu ngày Hôm nay 10:11
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Tạ Trung Hậu ngày Hôm nay 10:18
Lan khóc sương, khói vương dậu cúc
Lạnh buốt màn là
Đôi én con bay khuất
Trăng sáng hiểu gì tình đã dứt
Cửa son nghiêng chiếu suốt đêm qua
Gió Tây đêm trước lay cây biếc
Đơn chiếc lầu cao
Ngóng chân trời mãi miết
Thước lụa hoa tiên mong gửi kịp
Núi dài sông rộng biết nơi nao