Trang trong tổng số 11 trang (102 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 26/03/2019 14:45
Đồn hoang lả tả lá vàng
Xăm xăm rời chốn cố quan lên đường
Ào ào gió bến Hán Dương
Vầng hồng trên đỉnh Dĩnh Môn ló rồi
Bên sông còn lại mấy người
Lênh đênh một chiếc thuyền côi chân trời
Bao giờ gặp lại người ơi
Cùng nâng chén rượu cho vơi nét mày
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 19/12/2018 20:56
Dâu gai bên mấy nóc nhà
Giăng câu bủa lưới cho qua tháng ngày
Gió lên bờ suối trắng phau
Xác xao lớp lớp hoa lau rụng đầy
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Bún Cá ngày 07/12/2018 18:28
Tây Hồ tuyệt cảnh tiêu tan,
Vắng ai, song vắng, mấy trang thư tàn.
Phấn son vô mệnh còn than,
Văn chương đốt dở còn mang nỗi hờn.
Hận kia trời chẳng đáp hơn,
Phong lưu oan khuất, chịu sờn nỗi đau.
Ba trăm năm nữa trôi mau,
Tìm đâu kẻ khóc nỗi sầu Tố Như.
Gửi bởi hongha83 ngày 23/11/2018 20:35
Những lời tôi chạm khẽ vào em
như làn gió lay
như tia nắng rọi
Những búp mầm lời tôi tàn lụi
những phấn hương lời tôi lặng thầm
những điều tôi ấp ủ trong tim
như lá xanh chưa mở
trên những cành cây em
Gửi bởi hongha83 ngày 20/10/2018 14:33
Chúng tôi đưa bàn tay rộng mở
Và đôi mắt cười không duyên cớ
Bằng súng gươm và bằng máu đỏ
Cứu chúng tôi khỏi hung đồ phát xít
Chúng tôi ru muôn ngàn tia sáng
Và ngực căng đầy dòng sữa ngọt
Hãy cho chúng tôi cầm gươm súng
Bắn vào đầu lũ phát xít tàn hung
Chúng tôi từng là suối, là sông
Từng ước mơ trở thành biển rộng
Cho chúng tôi phương cách nhiệm màu
Bắt đền tội không tha loài phát xít
Người mình chết đông hơn bọn chúng
Mà chẳng hề giết hại một sinh linh
Chúng ta thương nhau không suy tính
Hiểu cuộc đời còn có cái chi hơn
Hãy cho chúng tôi cầm gươm súng
Chống cái chết, xả thân vì cuộc sống
Gửi bởi hongha83 ngày 14/10/2018 10:44
CÁC VAI
Bác Gác Rừng
Vợ Bác Gác Rừng
Gấu Mi-sa
Cáo
Sói
Gõ Kiến
Một hôm, Bác Gác Rừng đánh rơi chiếc ống điếu, túi thuốc lá và chiếc bật lửa ở trong rừng. Gấu Mi-sa đã nhặt được những thứ đó. Và thế là câu chuyện bắt đầu!
Gấu ta tập hút ống điếu rồi nghiện ngập đến nỗi khi thuốc lá của Bác Gác Rừng vừa hết, thì Gấu liền quyết định thu nhặt lá khô dùng thay cho thuốc lá
Ngày trước, Gấu dậy sớm từ lúc trời mới rạng đông. chú ta thường nhào lăn trên thảm cỏ, rồi nhảy ào xuống suối để bơi và kiếm cá. Sau đó chú thường đi kiếm những vạt cây mâm xôi hoặc đi tìm những cây có bọng ong rừng. Nhưng giờ đây, buổi sáng, vừa mở mắt dậy là chú ta đã nhét đầy lá khô vào ống điếu, ngậm chặt giữa hai hàm răng, châm lửa và nằm ngả lưng dưới một lùm cây rồi phả những vòng khói thuốc suốt cả ngày
Một thời gian sau, Gấu bắt đầu cảm thấy ốm yếu
Một hôm, Gấu đang đi lang thang thì gặp Cáo ở mép rừng. Cáo ngắm nhìn Gấu và kinh ngạc há hốc miệng
CÁO (giọng kinh ngạc):
- Ôi chà, chào bạn Mi-sa!
Làm sao bạn đến nỗi ra thế này?
Tấm thân bạn gầy như ống sậy
Suốt mùa hè đằng ấy ở đâu?
Thiếu ăn? Hay lại ốm đau?
GẤU (giọng yếu ớt):
- Tôi không rõ, nhưng tôi thấy lạnh
Cảm trong mình có cảnh dị thường
Tôi đau hết các khớp xương
Bữa ăn chẳng thiết chẳng vương chút gì
Không biết ngon từ khi Xuân lại
Lên giường nằm, trời hãy sáng trưng
Cả đêm trằn trọc không ngừng
Suốt ngày ho, thở, tưởng chừng nhai rơm
Tim loạn nhịp, chân nhơm nhớp ướt...
CÁO:
- Ồ, số một chính là Gõ Kiến
Bạn phải nên tìm đến đó ngay
Khắp tất cả cánh rừng này
Chỉ bác ta mới rõ ngay cần gì
Tốt cho bạn đó - đến đi!
GẤU:
- Tôi sẽ đợi chừng thêm tuần nữa
Thấy còn đau tôi hứa đến ngay!
Một tuần lễ trôi qua và rồi lại một tuần nữa, Gấu cảm thấy còn ốm yếu hơn trước. Nó đang đi bên hẻm núi thì gặp Sói. Sói nhìn Gấu rồi huýt gió gọi
SÓI (giọng kinh ngạc):
- Chào Mi-sa, bác bạn già!
Làm sao bạn có thể ra nhường này?
Trở nên đống xương gầy khủng khiếp
Ở nơi đâu? Hay cũng không nhà?
Làm sao thế, bác Mi-sa?
GẤU (giọng thảm thiết):
- Tôi chẳng rõ nào!
SÓI:
- Bác bệnh hay sao?
GẤU:
- Có lẽ vậy và tôi thấy lạnh
Cảm trong mình có cảnh dị thường
Tôi đau hết các khớp xương
Bữa ăn chẳng thiết chẳng vương chút gì
Không biết ngon từ khi Xuân lại
Lên giường nằm, trời hãy sáng trưng
Cả đêm trằn trọc không ngừng
Suốt ngày ho, thở, tưởng chừng nhai rơm
Tim loạn nhịp, chân nhơm nhớp ướt
Chắc rằng tôi đến bước cùng đời!
SÓI:
- Sẽ vậy thôi, nhất định rồi!
Nếu chẳng kịp thời đến Gõ Kiến ngay
Khắp tất cả cánh rừng này
Chỉ bác ta mới rõ ngay cần gì
Tôi xin khuyên bạn: đến đi!
GẤU:
- Nhất định sáng mai tôi sẽ đến!
SÓI:
- Bác liệu chừng có kiếm được nhà?
GẤU:
- Tất nhiên chứ! Sẽ tìm ra!
Gấu tìm được cây thông già có tổ của Gõ Kiến. Gấu bước tới cây thông và nhìn lên
GẤU (giọng thảm thương):
- Bác Gõ Kiến! Bạn già thương nhớ!
Hãy ra và giúp đỡ một tay!
GÕ KIẾN:
- Ồ, Mi-sa đó à? Chào bạn!
Chuyện ra sao? Mà dáng ốm đau?
GẤU (giọng yếu ớt):
- Đúng vậy đó vì tôi thấy lạnh
Cảm trong mình có cảnh dị thường
Tôi đau hết các khớp xương
Bữa ăn chẳng thiết, chẳng vương chút gì
Không biết ngon từ khi Xuân lại
Lên giường nằm, trời hãy sáng trưng
Cả đêm trằn trọc không ngừng
Suốt ngày ho, thở, tưởng chừng nhai rơm
Tim loạn nhịp, chân nhơm nhớp ướt...
GÕ KIẾN:
- Thôi, dám chắc thế này ắt phải
Hút liên miên, rít mãi khói vào?
GẤU:
- Đúng rồi! Biết tính làm sao?
Hãy khuyên bảo ít lời nào, bạn ơi!
GÕ KIẾN (giọng nghiêm khắc):
- Bởi khói thuốc kinh niên ấy đấy!
Thôi lại đây, ngồi xuống nơi đây!
Áp lưng vô với tai này
Nào đâu phải chuyện chơi hay giỡn đùa
Khi phải nghe tim cho họ Gấu?
- Đừng hắt hơi! Nào cậu nín hơi!
Tôi nghe rõ cậu thở rồi
Cậu là gấu bệnh, thế thôi, rõ rành!
GẤU (giọng sợ hãi):
- Hết phương chữa? Đời đành là tận?
GÕ KIẾN (giọng nghiêm khắc):
- Phổi anh đầy muội lẫn bụi than
Khói kia khiến tấm thân tàn
Cai ngay thuốc! - Cách thoát nàn cho anh
Liệu chừng muốn khỏi cho nhanh!
GẤU (giọng lo buồn):
- Quẳng ống điếu? Quẳng luôn bật lửa?
Túi lá khô này nữa? Ngon sao!
Chịu thôi, chẳng thể được nào
Dẫu là dũng sĩ...
GÕ KIẾN (giọng nghiêm khắc):
- Thế sao? Không à?
Không nghe tôi, hẳn là sẽ chết
Ngay trên giường, thuốc giết đời anh!
Gấu cám ơn Gõ Kiến đã khuyên bảo mình rồi lật đật lê bước về hang. Cuối cùng rồi Gấu ta cũng tới nơi. nó liền ngồi xuống một gốc cây cụt và lấy ống điếu ra, nhồi đầy lá khô vào. Đúng khi Gấu định châm lửa thì nó nhớ lời cảnh cáo của Gõ Kiến. Gấu ráng sức ném ống điếu ra khe núi.
Ngày hôm đó, Gấu không hút thuốc. Ngày tiếp theo cũng không. Nhưng đến ngày thứ ba thì nó không thể nhịn được nữa và Gấu trèo xuống khe núi tìm cái ống điếu. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Gấu thấy lại cái ống điếu. Chú ta nhặt ống điếu lên, chùi vô bộ lông, rồi nhồi lấy lá khô, ngậm chặt ống điếu giữa hai hàm răng, châm lửa và bắt đầu phun khói. Đúng lúc Gấu vừa thả ra vòng khói thuốc đầu tiên thì chú ta nghe tiếng Gõ Kiến đang gõ ở cây thông già bên kia khe núi. “Chát! Chát! Chát! Chát!, chát, chát, chát!”
Nhớ tới những lời cảnh cáo của Gõ Kiến, Gấu lôi ống điếu ra khỏi miệng và ráng sức liệng nó ra xa hơn, vô khe núi.
Ngày hôm đó Gấu không hút thuốc. Ngày hôm sau cũng thế, và cả ngày thứ ba nữa. Nhưng đến ngày thứ tư, nó không thể nhịn được nữa, và Gấu trèo xuống khe núi để tìm cái ống điếu. Chú ta phải chật vật lắm mới tìm được. Cuối cùng, lúc chú ta bò ra khỏi khe núi thì mình dính đầy gai. Gấu ngồi xuống một gốc cây cụt, chùi chiếc ống điếu vô bộ lông rồi nhồi đầy lá khô và châm lửa.
Gấu ngồi đó hút thuốc, vừa dỏng tai lên lắng nghe coi chừng Gõ Kiến có thể ở đâu đây
Suốt cả mùa thu ấy, Gấu ta đã cố cai thuốc, nhưng cuối cùng vẫn không tự kiềm chế nổi
Rồi mùa đông tới. Một hôm, Bác Gác Rừng đi vô rừng để kiếm củi sưởi. Bác đưa theo con chó Phơ-rít-ki. Bác Gác Rừng còn vướng con ngựa và cỗ xe trượt, nhưng Phơ-rít-ki thì tha hồ chạy đó chạy đây, lần theo hàng trăm vết chân thỏ. Đột nhiên chó Phơ-rít-ki bắt đầu sủa. Chú chó ta đã tìm thấy thứ gì đây! Bác Gác Rừng ghìm cương ngựa, trèo ra khỏi cỗ xe trượt, mang bàn trượt tuyết vô và lần theo tiếng sủa của con Phơ-rít-ki. Bác xuyên qua những lùm cây, đến một khoảng trống. Một cây linh sam cổ thụ bị bão quật đổ, nằm lên trên mặt đất, đám rễ của nó chĩa cả lên trời. Ngay kế đám rễ cây là một đụn tuyết lớn. Đó là một hang gấu. Một làn khói xanh đang cuộn lên từ hang đó. Đó chính là cái đang làm cho Phơ-rít-ki sủa đấy!
Bác Gác Rừng hết sức ngạc nhiên. Trước nay bác chưa hề trông thấy khói cuộn lên từ một hang gấu như thế!
Bác Gác Rừng đã lôi Mi-sa ra khỏi hang của nó. Bác ta chẳng cần đến cả dây thừng để trói Gấu lại. Bởi vì gấu ta quá ốm yếu do hút thuốc. Nó chẳng còn đứng vững nổi trên bốn chân của nó nữa. Mắt Gấu ướt nhèm vì khói. Lông của Gấu bị bết lại. Nhưng ống điếu thì vẫn được cắn chặt giữa hai hàm răng!
Bác Gác Rừng nhận ra được chiếc ống điếu đó của bác. Bác lôi chiếc ống điếu ra khỏi miệng Mi-sa. Bác nhìn vô hang Gấu liền thấy chiếc bật lửa và túi đựng thuốc. Bác Gác Rừng đã yên trí là chẳng bao giờ còn hy vọng thấy lại được mấy thứ đó!
Bác cất tất cả vô túi, rồi kéo Gấu đặt vô xe trượt, đoạn quay về nhà
Trông thấy Bác Gác Rừng, vợ bác chạy vội ra đón
VỢ BÁC GÁC RỪNG (quýnh lên vì tò mò):
- Ồ, mình kiếm được gì đây?
BÁC GÁC RỪNG:
- Thấy không? Thực chú gấu này sống nguyên!
VỢ BÁC GÁC RỪNG:
- Nó không cắn?...
BÁC GÁC RỪNG:
- Lại chuyện hút tẩu!
VỢ BÁC GÁC RỪNG (giọng sợ hãi):
- Ta cần gì đến gấu, mình ơi?
BÁC GÁC RỪNG:
- Sợ gì mai chở đi thôi
Bán cho đoàn xiếc họ nuôi đấy mà!
Bác Gác Rừng đem Gấu
Ra đoàn xiếc tỉnh nhà
Có anh hề đoàn xiếc
Đến coi chú Mi-sa
Và rất ưng chú ta
Chú gấu Mi-sa ấy!
- Sao nó đẹp đến vậy
Thật là hết chỗ chê!
Các em nhỏ rất mê
Tiết mục diễn nhà nghề
Chú gấu nâu lông rậm
Nhưng mỗi khi một đám
Khói thuốc lá bay qua
Đủ làm cho chú ta
Đứng vươn lên giận dữ!
Đó là Gấu Mi-sa
Chú giận dữ gào la
Khi ngửi mùi khói thuốc
Chú không hút nữa mà!
“XIN MIỄN HÚT THUỐC LÁ!”
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Nguyễn Việt Phong ngày 25/07/2018 17:52
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Nguyễn Việt Phong vào 25/07/2018 18:17
Giữa mùa hoa khói anh đi
Hạc Lâu tiễn biệt chén thì cạn môi
Anh đi còn lại mỗi tôi
Trông theo cuồn cuộn sông trôi tận trời.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Nguyễn Việt Phong ngày 25/07/2018 17:52
Lầu Hạc còn đây cố nhân đâu?
Xuân phong hiu hắt khói hoa sầu
Trông theo lồng lộng buồm đâu thấy
Thấy mỗi Trường Giang nước lẫn mây.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Nguyễn Việt Phong ngày 21/07/2018 10:53
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi Nguyễn Việt Phong vào 22/07/2018 23:31
Khai tạc công thần cổ Ngũ Đinh
Tụ khí non cao hoá lôi đình
Giữa khe mọc ngải thiên niên tuổi
Đáy động sinh tinh cửu địa trùng
Thoát sao dấu tích cầm thú chạy
Tối tăm soi tỏ bóng người hay
Le lói đốm tàn mà đạo lớn
Nhỏ to vô ngại tánh linh đồng
Gửi bởi Nguyễn Việt Phong ngày 21/07/2018 01:26
Đã sửa 5 lần, lần cuối bởi Nguyễn Việt Phong vào 21/07/2018 22:02
Một đêm gió bấc lạnh lùng
Phong vân biến sắc cát cùng đá bay
Hãi hùng tuyết loạn rung cây
Giang sơn muôn dặm cũng thay đổi màu
Quan không xem trận đấu nhau
Quần long biến hoá tranh châu giữa trời
Cửu thiên sấm động chớp ngời
Hỗn mang giáp vảy tả tơi máu hồng
Cưỡi lừa qua chốn đồng không
Bên cầu thương cảm thấy bông mai gầy!
Trang trong tổng số 11 trang (102 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] ... ›Trang sau »Trang cuối