Trang trong tổng số 13 trang (130 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 07/06/2007 16:19
47
Hãy nhìn về phía trước, cố lên
Nhưng cũng cần có lúc
Hãy dừng lại ngoảnh nhìn
Chặng đường mình đi được.
48
Mọi con đường – mà trong đời không ít –
Bắt đầu có vô vàn nhưng kết thúc chỉ một.
49
Nếu anh muốn cho con đường thêm ngắn
Hãy đem theo mình bài thơ và người bạn.
50
Từ mọi con đường đều có thể quay về
Riêng đường đời chỉ có một hướng đi.
51
Chẳng có gì giấu được những con đường
Nơi đây tiếng cười đã vang và nước mắt đã tuôn.
52
Sự chuyển động – đó là phương cách
Giúp cho con người đi về tới đích.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 07/06/2007 16:17
31
Khi cầm dao điều đầu tiên hãy nhớ:
Chỗ tốt nhất cho dao là bao vỏ.
32
Để làm chủ dao hãy nhớ điều này
Đầu bao giờ cũng quan trọng hơn tay.
33
Dao trong tay người dại
Vội vàng.
Trong tay nhà thông thái
Thong dong.
34
Dao không phải đàn Zu-na
Nhưng dao biết hai bài hát:
Một về cái chết
Một về thói tự do
35
Bao giờ tôi cũng thương cho
Người tôi đã giết.
Bao giờ tôi cũng căm thù
Người tôi sẽ giết.
36
Dao của anh không nghe và không thấy
Dao đi trượt – coi chừng! Anh khóc đấy.
37
Dao nóng có lúc, có nơi
Dù dao lạnh như băng giá.
Dao không sinh ra con nhỏ
Nhưng làm cho chúng mồ côi.
38
Anh cần dao không phải để
Đầu hàng.
Anh tuốt dao ra là để
Xung phong!
39
Nếu tôi cùn và không nhanh
Anh là chủ, lỗi là tại anh.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 07/06/2007 16:14
8
Ông không từng nổi tiếng là nhà thông thái
Người dũng cảm ông cũng chẳng phải rồi
Nhưng hãy cúi chào ông ấy
Ông từng là một con người.
9
Người đang sống muốn làm gì mặc kệ
Muốn nói gì xin cứ việc nói ra
Nhưng mà trên bia mộ của ta
Xin hãy nhìn thôi nhé.
10
Người nằm đây đã sống hết cuộc đời
Ông biết gì, sống ở đâu không ai rõ.
Chỉ rõ một điều: ông là con người
Khóc khi sinh ra, khi chết thì nức nở.
11
Người kỵ sĩ trong suốt cuộc đời
Đã đấu tranh với điều sai sự thật.
Điều sai trái vẫn sống giữa đời
Còn kỵ sĩ đã nằm dưới đất.
12
Người anh hùng hy sinh
Thằng nhát gan đừng mừng vội
Súng và dao của mình
Người anh hùng còn để lại.
13
Một người nghèo nằm dưới ngọn đồi này
Ông đã không làm ra bạc tiền nhiều như vậy
Nhưng bài hát của ông còn hát ở đâu đây
Và đâu đây còn hát về ông ấy.
14
Người đợi mùa xuân tới
Và tuyết tan ra.
Mùa xuân tới, mùa xuân qua
Nhưng người không còn biết đợi.
15
Nơi đây yên nghỉ một anh hùng
Nhưng lòng dũng cảm vẫn còn đang sống.
Nơi đây chôn một kẻ nhát gan
Tính hèn nhát cũng vẫn còn đang sống.
16
Kẻ phiêu lãng không còn đủ sức...
Đã chết ở xứ người.
Kẻ phiêu lãng đã từng yêu tổ quốc
Cũng như người đấy thôi.
17
Người đang sống dù số phận có đau buồn
Hãy nhớ rằng ta nằm đây còn tồi tệ hơn!
18
Núi đồi ơi ông ấy đã buồn nhớ người
Ông ấy đã từng ca ngợi người, sông ơi.
19
Ta đắp đường nhưng có một điều này:
Mọi con đường đều dẫn ta đến đây.
20
Người lính chết trên chiến trường
Người lính hai mươi tuổi.
Con quạ mổ vào mắt anh
Con quạ một trăm tuổi.
21
Cô yêu anh, anh yêu cô
Hai người khát khao hoà nhập.
Chỉ nơi này vào cõi hư vô
Họ hoà với nhau làm một.
22
Nơi đây yên giấc nghìn thu
Một người lãng du tám mươi tuổi
Ông ta tục danh của mình không để lại...
Có ai biêt ông tên gọi là gì?
Thế người lãng du này có để lại điều chi?
Tám trăm điều ước mong đã không thành hiện thực.
23
Kẻ nằm đây đã sống một cuộc đời
Như con dao găm trong đêm ngời sáng tỏ
Nhưng bây giờ dao đã nằm trong vỏ
Để lần đầu dao được ngủ cho yên.
Cuộc đời ông ta từng giống cây đàn
Hát những bài hay, ông là người tốt
Nhưng bây giờ cây đàn nằm trong hộp
Được giấu kín vào đây đến muôn đời.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 07/06/2007 16:06
Anh đã thề sẽ quên em mãi mãi
Đốt say mê thành tro bụi thì thôi
Ngay lập tức khi tuyết vừa tan chảy
Ngay vừa khi hoa tím nở trên đồi!
Anh đã thề chia tay với núi rừng
Và như thế xa em cùng một lúc
Đã nhủ lòng sẽ tìm chốn mênh mông
Con tim này sẽ yêu và hạnh phúc.
Nhưng vừa khi tuyết bắt đầu tan chảy
Cũng vừa khi hoa tím nở trên đồi
Anh mới biết chỉ xa em mãi mãi
Nếu đốt mình thành tro bụi mà thôi!
Biết bao lần anh đã tự dối mình
Nhưng chưa một lần anh nói dối em.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 07/06/2007 16:06
Em là người phụ nữ thông minh nhất
Người đẹp nhất trong tất cả mọi người.
Những người khoẻ hơn anh đều đã mất
Anh vẫn còn là nhờ có em thôi.
Mahômét sẽ chẳng bao giờ chết
Nếu Mariam trung thực giữ lời
Eldarin chẳng chết vì thuốc độc
Nếu người yêu đã chung thuỷ đấy thôi.
Anh biết rằng muôn đời nay phụ nữ
Đã cứu và đã giết biết bao người
Biết bao lần anh đã từng vấp ngã
Chỉ mình em cứu anh khỏi mà thôi.
Em thuỷ chung với kẻ chẳng trung thành
Lòng thuỷ chung này em đã cứu anh.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 07/06/2007 16:05
Con đường ta có thể dài hoặc ngắn
Nhưng dù sao cuộc đời chẳng dài lâu
Ngày và đêm trời chỉ cho ta mượn
Rồi lấy về, ta có giữ được đâu.
Một thứ này ta cho không thương tiếc
Một thứ kia ta khó nhọc tranh giành
Như sân khấu màn che khi đã khép
Thả xuống dễ dàng, khó nhọc nâng lên.
Anh nhìn thấy còn đâu đây tuổi trẻ
Ở bên đường, ở sau phía rừng xa
Đang sửa soạn thử đi ngồi tính sổ
Thì đã đứng lên bắt bẻ tuổi già.
Em thân yêu giá mà anh có thể
Nhận hết tuổi già, giữ cho em tuổi trẻ.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 07/06/2007 16:05
Ở quê tôi có một phong tục cổ
Khi tiễn cô dâu về đến nhà chồng
Vào chân cô dâu người ta ném đá
Rồi đem cho thìa mật để an lòng.
Các chàng rể với cô dâu hãy nhớ
Có một điều hãy gắng nhắc cho nhau
Rằng cuộc đời với ta dù ném đá
Nhưng dù sao đời vẫn lắm ngọt ngào.
Phong tục này đến bây giờ vẫn thế
Và tôi luôn nhớ đến nó thường xuyên
Tôi nghĩ rằng vợ như người ném đá
Lại vừa giống như mật ngọt, dịu êm.
Trên đời này mật vẫn ngọt biết bao
Dù lắm đắng cay, đời vẫn ngọt ngào.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 07/06/2007 16:05
Tôi từng thấy dòng sông trôi phẳng lặng
Bỗng chia ra thành nước chảy đôi dòng
Và chim chóc tựa hồ đang yên ắng
Bỗng mỗi con một hướng giữa trời trong.
Tôi có người bạn trai và bạn gái
Họ sinh ra là để sống cho nhau
Bỗng như sông chia thành hai dòng chảy
Như hai con chim bay ngược hai đầu.
Hôm gặp nhau tôi hỏi: "Điều gì vậy?"
Bạn trả lời: "Từ trận đánh trở về
Tao cứ ngỡ như mình vừa sống lại!"
Còn tôi băn khoăn như kẻ u mê:
Là trận mạc – nếu tình yêu như vậy
Thì ra đi sẽ không có ngày về.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 07/06/2007 16:02
Đất nước khen tặng những người con của mình
Vì thành tích lao động và chiến đấu
Lúc này đây những quyết định ngợi khen
Không đủ chỗ để đăng trên mặt báo.
Anh vẫn mong cho đất nước một điều
Đem khen thưởng tình yêu, lòng chung thuỷ
Để trên ngực của những người đang yêu
Sẽ lấp lánh những huân chương danh dự.
Nhưng huân chương không có để cho tình
Các luật gia đâu rồi, sao im lặng.
Hãy trao huân chương chung thuỷ cho anh
Và tặng cho em huân chương Chiến Thắng.
Nhưng tình yêu chẳng cần ai khen tặng
Bởi tình yêu tự thân là phần thưởng.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 07/06/2007 16:01
Trên thao trường – dù không phải chiến trường
Nhưng xe tăng vẫn bò rung mặt đất
Và dù cho khói lửa chẳng rõ ràng
Thì tiếng nổ vẫn rền vang như thật.
Ai đấy cho rằng tình yêu giống với
Một trò chơi, nơi chỉ có thành công
Pháo đài con tim chỉ dùng lời nói
Rồi bao vây, bắt buộc phải đầu hàng.
Còn với tôi tình yêu là khói lửa
Tôi xông lên nhưng thất bại, đắng cay
Chẳng thao trường mà chiến trường thật sự
Không nghỉ ngơi và chẳng có ai thay.
Có lẽ vì tôi chỉ người lính bình thường
Nên bị thương nhiều mà ít được huân chương.
Trang trong tổng số 13 trang (130 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] ... ›Trang sau »Trang cuối