Trang trong tổng số 13 trang (130 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 18/01/2011 18:38
Tôi yêu một trăm cô gái
Họ ở khắp mọi chốn, mọi nơi
Họ ở cả trong mộng, ngoài đời
Tôi sẽ nhớ người ta mãi mãi.
Tôi nhớ về một ngày xuân:
Ngày còn là cậu bé chân trần
Tôi gặp một cô gái trẻ
Ôm chiếc bình đi trên đường.
Khi đó tôi ngỡ rằng cô bé
Bé bỏng như chiếc bình.
Nước lạnh trong chiếc bình –
Tôi biết chắc như thế –
Nhưng dòng nước từ nguồn
Đã đốt tôi lên bằng ngọn lửa.
Giấu ánh mắt nhìn thật nhanh…
Đến bây giờ tôi vẫn yêu cô ấy.
Sau đó – ngày xuân cũng như băng giá
Bên những con sóng của biển Ca-xpiên
Tôi thơ thẩn theo một nàng
Không bước đến gần
Tôi bước đi như là trong giấc ngủ
Lượn vòng trên đường phố
Để được thấy chiếc bóng bên cửa sổ
Từ tầng hai
Rồi trèo lên một cây phong rất cao…
Tôi yêu cô ta kể từ ngày đó.
Một ngày mà tôi còn thở
Thì không quên một cô nàng
Khi đi tàu lên Moskva một lần
Hai đứa cùng chung một buồng
Xin cám ơn người bán vé
Đã bán cho hai chỗ một buồng
Để tôi với nàng qua ô cửa sổ
Nhìn cuộc đời bằng một ánh nhìn chung.
Chúng tôi ngồi bên nhau lặng im
Tôi muốn suốt đời được đi tàu như thế.
Với tôi một cô gái ác
Đến giờ tôi vẫn thấy yêu
Đấy là cái lần nàng bực tức
Đã đem xé nát thơ tôi.
Tôi yêu cái nhìn của ánh mắt vui
Của một cô gái đẹp
Biết bao nhiêu lần thán phục
Đã khen thơ tôi hết lời.
Tôi yêu một cô gái ác
Tôi yêu một cô bình thường
Và yêu một cô nghiêm khắc
Yêu một cô hay dỗi hờn
Yêu một cô rất dửng dưng
Yêu một cô cười thường xuyên
Tôi yêu một cô ngoan ngoãn
Tôi yêu một cô ngang bướng.
Tôi yêu ở khắp chốn thị thành
Trên khắp mọi nẻo đường
Tôi yêu mọi nữ sinh viên
Tất cả các năm ở trường đại học
Tôi luôn mở lòng mình
Gọi tất cả là “em yêu thương”
Tôi yêu một trăm cô gái
Và chỉ bằng một tình yêu như vậy.
Nhưng mặt em sa sầm xám xịt
Em không thèm đứng dậy, cất lời:
“Nghĩa là em trong số một trăm người?
Cám ơn anh, thế mà em không biết!..”
Tôi trả lời: khoan em ơi, đừng vội
Em thân yêu, trong em cả một trăm
Trong người em có một trăm cô gái
Còn em một mình trong số phận của anh!..
Cái ngày anh còn bé
Chạy chân đất trong làng
Chẳng phải em đã ôm chiếc bình
Đi trên con đường nhỏ.
Còn khi giữa ồn ào đường phố
Bên sóng biển Ca-xpiên
Chẳng lẽ em đã không để ý nhìn
Khi anh đi theo sau em như thế?
Sau đó – tiếng bánh xe, em còn nhớ
Của con tàu chở ta đến Moskva?
Một trăm cô gái – chính là em đó mà
Trong em có một trăm cô gái
Trong em – có mùa đông, mùa hè
Trong em – cả niềm vui, nỗi khổ
Cũng có khi em dửng dưng
Có khi ác – anh không hề giấu giếm
Lại có khi em ngoan ngoãn
Và có khi em thật dịu dàng…
Dù em có đi về nơi đâu
Thì anh lại vẫn theo sau
Khi em có điều gì ao ước
Thì anh phải tìm cho bằng được
Ta từng đi trên những ngọn đồi
Nơi còn đọng những đám mây
Và anh với em vẫn hai người
Từng đi đến biết bao thành phố.
Anh yêu cả một trăm cô gái
Vẫn bằng một tình yêu như vậy..
Anh mở cõi lòng mình cho em
Một trăm lần anh gọi “em yêu thương”.
Anh yêu một trăm cô gái trong em
Nghĩa là yêu em mạnh gấp một trăm lần!
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 18/01/2011 18:35
Những ngày nắng không còn
Chim bay về phía biển
Chỉ còn em và anh
Nối đuôi nhau ngày tháng.
Anh và em, hai người
Chỉ hai ta còn lại
Em yêu quí nhất đời
Anh yêu em nhường ấy!
Anh nhìn mái tóc em
Như chưa từng được ngắm..
Lông tơ trắng của chim
Vào tóc đen đã bám…
Dù trên mái tóc anh
Tuyết nằm, không tan chảy..
Nhưng em yêu của anh
Đẹp nhất, như ngày ấy.
Màu sắc của mùa xuân
Và đàn chim trở lại.
Nhưng màu của tóc mình
Cùng xuân không quay lại.
Ta cười với mặt trời
Và nổi đau còn lại..
Em yêu quí nhất đời
Anh yêu em nhường ấy.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 18/01/2011 18:32
Em thân yêu, lại xin em tha thứ
Anh lại mong chờ ân huệ của em
Em hãy tha thứ cho bao lầm lỡ
Những gì mà anh đã phạm trong năm.
Tha cho anh, rằng không chỉ một lần
Anh nhận lỗi và rồi em tha thứ.
Giọt nước mắt vì lầm lỗi của anh
Đã rót xuống – em hãy tha cho nó.
Rằng có khi lên đường, anh rất bận
Hoặc không bận gì, rồi biến mất tăm
Em tính đếm rất nhiều ngày và đêm
Thế mà anh đã không hề tính đến.
Hãy tha thứ cho những gì vô bổ
Tất cả những gì đã phạm trong năm
Công việc của anh không hề tính sổ
Mặc dù anh biết việc đó nên làm.
Tha cho sự mù lòa từng cản trở
Anh nhìn ra những thứ đã gây ra
Tật điếc đặc, không nghe lời than thở
Mặc dù anh đã có thể nghe ra.
Những gì đã qua tha hết nghe em
Như mọi khi, vì yêu mà tha thứ
Em không thể quở trách anh hơn thế
Như anh đây vẫn tự quở trách mình.
Dù ít ỏi anh vẫn không hy sinh
Đi xúc phạm những người anh yêu mến
Anh mong em hãy tha thứ cho anh
Và nhẹ nhàng với người anh đã phạm.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 18/01/2011 18:30
Em đưa bàn tay cho anh
Anh sợ giữ trong tay mình
Anh sợ nếm mùi đau khổ
Và sao nỡ vội buông nhanh.
Và lại bí mật từ chốn xa xăm
Về người em duy nhất anh hướng đến
Anh sợ đôi mắt của em buồn thảm
Nhưng đôi mắt vui – anh cũng sợ luôn.
Anh sợ, khi suốt buổi chiều, em
Ngồi một mình, một mình – đơn độc
Lại sợ nhìn thấy em cùng người khác
Rồi nghĩ rằng em chẳng thủy chung.
Sợ em không nhìn thấy hết trong anh
Lại sợ thấy hết không chút nhọc nhằn
Anh sợ em đi lấy chồng sắp tới
Lại sợ em không bao giờ lấy chồng.
Anh sợ rằng, đã cẩn trọng quá chừng
Khi mà anh đem gọi tên em
Và thấy sợ rằng em lần nữa
Trở thành một kẻ vô danh.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 18/01/2011 18:22
Mưa rơi ngoài cửa sổ – anh nghĩ về em
Tuyết rơi trong vườn đêm – anh nghĩ về em
Sáng tỏ ánh bình minh – anh nghĩ về em
Mùa hè ở ngoài sân – anh nghĩ về em
Những con chim bay đến – anh nghĩ về em
Những con chim bay đi – anh nghĩ về em
Bụi cây xanh có giấu mình dưới tuyết –
Không một điều gì – anh vẫn nghĩ về em
Thì có lẽ em là một cô gái đẹp
Nếu đêm cũng như ngày anh nghĩ về em.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 18/01/2011 18:16
Nếu vì tất cả những gì đã làm
Vì đã gây cho người yêu đau khổ
Mà xét xử bằng tòa án thông thường
Thì có thể, không phải ngồi nhà đá.
Nhưng luật của mình mỗi người đều có
Và anh không dám đợi sự khoan dung
Em yêu ạ, hãy đem anh xét xử
Theo bộ luật riêng dễ hiểu của mình.
Hãy xét xử theo bộ luật của tình
Hãy xác nhận lỗi lầm trong mọi thứ
Và để chứng minh tội lỗi của anh
Gọi về bình minh, hoàng hôn ngày cũ.
Những gì mà ta hạnh phúc một thuở
Và những gì trong máu em và anh.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 18/01/2011 18:08
Nếu như em không tồn tại trên đời
Thì tôi đã không sống nổi một ngày
Ai là nguyên nhân của bao bất hạnh
Ai là nguồn hạnh phúc của đời tôi?
Tôi bay về ai từ chốn xa xôi
Tôi u sầu, tôi buồn nhớ về ai
Và những dòng thơ về em đã viết
Tôi biết đem thơ ấy tặng ai người?
Chẳng lẽ hoa nở, chim hót được trong đời
Khi mà tôi chưa thấy đôi mắt này
Chẳng lẽ sao trên trời có thể cháy
Và ánh mặt trời không tắt trên đời?
Nếu như không có em, thì chẳng lẽ
Tôi là người hạnh phúc như lúc này?
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 18/01/2011 18:05
Tôi từng nghe, Avicenna dùng thơ
Để kê đơn thuốc cho người bị bệnh
Và Orpheus bằng nhạc rất mau chóng
Chữa lành cơn đau từ thuở xa xưa.
Tôi không thầy thuốc, không là bác sĩ
Nhưng có thể khuyên tất cả mọi người
Theo khả năng xin hãy cứ yêu nhau
Tình yêu với ta – đó là thuốc quí.
Không mọi người yêu đều không thương tổn
Nhưng dù sao, tôi biết một điều rằng
Khi người ta yêu càng mạnh mẽ hơn
Thì càng muốn sống và mong khoẻ mạnh.
Anh nghĩ: một khi còn sống trên đời
Là để yêu em và được em yêu.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 18/01/2011 18:03
Tình yêu, có thể, - là trường đại học
Nơi không phải ai cứ muốn là vào
Nơi ngày đêm Niềm vui và Nỗi đau
Được các sinh viên thi nhau học tập.
Tôi đã đọc những trang sách hay nhất
Nhưng dù sao phải thú nhận điều rằng
Không phải mọi người đều có khả năng
Để mà học ở sai lầm người khác.
Tôi đã học, nhưng kiến thức trầy trật
Từng lâm vào khó xử, bị tổn thương
Xử sự vụng về, không biết học ôn
Từng mắc những sai lầm nghiêm trọng nhất.
Tôi học kém, mặc dù, về bản chất
Là sinh viên suốt đời và chăm học.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 18/01/2011 17:56
Em thân yêu, đến lúc anh lên đường
Anh không thể mang theo mình tài sản.
Đành bỏ lại những ngọn gió mùa xuân
Và tiếng hót của bầy chim mỗi sáng.
Gửi lại em hào quang của ánh trăng
Và bài hát từ xa xăm của sóng
Những bông hoa trong rừng Tlyarotin
Và dòng Côi-xu vội vàng hướng biển.
Và cao nguyên nép mình sau vách đá
Với vết tích vì bão tố mưa giông
Như dấu vết của những đêm mất ngủ
Và nước mắt trên má những mẹ hiền.
Anh không thể mang theo dòng Sulak.
Ở nơi kia anh không biết giữ gìn
Không tia nắng trên vai em ấm áp
Không cỏ hoa cao đến tận vai em.
Anh không mang những gì có từ xưa
Những thứ nuôi tâm hồn anh lớn đó
Những con đường đồi quấn như dây đai
Thơm mùi cỏ khô trong mùa cắt cỏ.
Anh để lại cho em mưa và nắng
Những con sếu trắng và bầu trời xanh…
Nhưng mà anh mang đi theo nhiều lắm:
Anh mang tình yêu son sắt theo mình.
Trang trong tổng số 13 trang (130 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối