Trang trong tổng số 9 trang (88 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi Biển nhớ ngày 07/03/2007 03:12
Thần bào quỹ đẽo tự bao niên,
Hình thể an bài sẵn tự nhiên,
Mái chẳng ngói tranh, thềm chẳng trát,
Vách như tường lát, đá như sườn.
Đàn dơi cúng trái dài sen quý,
Ong mật dâng hoa trước án hương.
Sóng vỗ, ca tiều, chim chóc hót,
Sư già chợt tỉnh giấc miên mang.
Gửi bởi Biển nhớ ngày 06/03/2007 10:48
Bài này có tên "Lời cầu xin cho em"
Gửi bởi Biển nhớ ngày 04/03/2007 08:46
Hai người yêu nhau, biết bao tình tứ
Nhưng không ai muốn thổ lộ lòng mình;
Hai người nhìn nhau như hai địch thủ,
Khi cả hai cùng khốn khổ vì tình
Rồi cuối cùng hai người đành ly biệt
Chỉ thấy nhau trong những giấc mơ thôi;
Duy có điều họ hầu như không biết
Là cả hai đã chết tự lâu rồi!
Gửi bởi Biển nhớ ngày 04/03/2007 08:45
Trong mơ tôi thấy người yêu cũ,
Một cô bà ủ rũ, ưu phiền,
Tấm thân nàng từng như hoa bừng nở,
Nay trông nàng rõ héo úa, hom hem.
Nàng bế trên tay một đứa con còn nhỏ,
Còn tay kia, một đứa khác, dắt theo
Nhìn ánh mắt, dáng đi, áo quần là đủ rõ
Nàng sống trong cảnh khốn khó, đói nghèo
Qua bãi chợ, nàng bước đi loạng choạng
Và ở đây nàng đã gặp tôi
Nàng nhìn tôi dửng dưng và bình thản
Lòng nhức đau, tôi bỗng thốt nên lời:
- Tôi xin em hãy về ở nhà tôi,
Em ốm rồi, em xanh xao quá đấy!
Tôi sẽ chuyên cần, chẳng việc gì ngần ngại
Để nuôi em được ăn uống đủ đầy
Những đứa con yêu quý của em đây
Tôi cũng xin được trông nom, dạy dỗ
Nhưng trước hết chăm sóc em đầy đủ
Ôi, cô em bất hạnh, tội nghiệp thay!
Không bao giờ tôi kể cho nàng biết
Tôi yêu nàng da diết thuở xa xưa
Và mai đây, nếu một khi nàng chết
Trên mộ nàng tôi sẽ khóc như mưa.
Gửi bởi Biển nhớ ngày 04/03/2007 08:43
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi sabina_mller vào 22/05/2008 15:56
Em yêu tôi, tôi biết,
Tôi phát hiện lâu rồi
Nhưng khi em thổ lộ
Tôi giật thót cả người.
Tôi trèo ngay lên núi
Reo lên và hát ca,
Chạy tới biển, tôi khóc
Vào lúc mặt trời tà.
Mặt trời - tim tôi đó
Rừng rực ánh lửa hồng
Trái tim đương lặn xuống
Một biển tình mênh mông
Gửi bởi Biển nhớ ngày 04/03/2007 08:42
Tôi nên yêu ai không biết nữa
Vì cả hai đều rất đáng yêu!
Mẹ còn là một nàng xinh đẹp,
Con lại là cô gái diễm kiều
Tay chân con trắng ngần, chưa từng trải,
Càng nhìn càng xao xuyến bồi hồi!
Nhưng mắt mẹ lại thông minh, khơi gợi
Hiểu thấu niềm êm ái trong tôi
Trái tim tôi như ông bạn già nua
Cứ tần ngần giữa hai bó cỏ khô
Khổ sở nghĩ suy, không biết chọn
Bó cỏ nào tốt nhất để nuôi bò.
Gửi bởi Biển nhớ ngày 08/02/2007 03:12
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 19/06/2008 03:50
Ước mơ, ước mơ
Ngọt ngào em đâu
Em đâu, em đâu
Niềm vui đêm tối
Sao em đi vội
Ôi, giấc mơ tiên?
Để anh ở lại
Bốn bề màn đêm.
Quạnh hiu tỉnh giấc
Chăn gối xung quanh
Và đêm lặng ngắt
Thoắt thôi lạnh mình
Thoắt thôi bay mất
Bao giấc mơ tình!
Nhưng hồn đầy ắp
Ước muốn còn xanh
Muốn đi đuổi bắt
Hoài niệm trong mơ
Lời cầu hãy nhận
Tình yêu, tình yêu
Cho tôi được thấy
Giấc mơ hồi nàọ
Khi bình minh tới
Lòng đầy hân hoan
Sẵn sàng tôi chết
Trong giấc mộng tình
Gửi bởi Biển nhớ ngày 08/02/2007 02:55
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 20/07/2008 17:33
Thấp thoáng trắng cánh buồm đơn chiếc
Trong mờ xanh sương sớm biển khơi!...
Buồm tìm chi ở chốn xa xôi?
Và bỏ lại gì nơi cố hương thân thiết?…
Sóng cuồn cuộn trào dâng, gió rít,
Cột buồm cót két, ngả nghiêng...
Ôi, hạnh phúc - buồm không chạy trốn
Cũng không tha thiết kiếm tìm.
Dưới buồm luồng biếc trong như ngọc,
Trên buồm tia nắng rực tựa vàng...
Nhưng buồm vẫn sục sôi đòi bão tố,
Dường như trong bão có bình an.
Gửi bởi Biển nhớ ngày 08/02/2007 02:53
Tôi yêu Tổ quốc - một mối tình kỳ lạ
Không nghe theo lý trí nơi tôi
Bao vinh quang từng đổi máu xương rơi
Và thanh bình đầy tự hào tin cẩn
Và tập tục tự ngàn xưa thăm thẳm
Không khuấy lên niềm ước vọng trong tôi.
Nhưng tôi yêu - vì sao, tôi chẳng biết
Những thảo nguyên lạnh lẽo đứng lặng thinh,
Những cánh rừng bát ngát gió lay nghiêng
Những dòng sông nước tràn như biển biềc
Yêu những đường quê... ngồi xe rong ruổi miết
Mắt dõi bóng đêm, lòng nhớ quán qua đường
Khi bắt gặp xa xôi đôi ánh lửa
Leo lét đỏ trong xóm nhỏ thê lương.
Yêu gốc rạ cháy lan làn khói nhẹ
Một chuyến xe đêm dừng nghỉ giữa đồng
Đôi gốc bạch dương thân trắng song song
Giữa biển lúa vàng, trên gò đơn lẻ.
Với niềm vui sướng nhiều kẻ chưa từng
Tôi đứng ngắm nhìn sân phơi đầy ắp
Một ngôi nhà con mái rơm mới cất,
Một khung cửa nhỏ trạm trổ khéo tay;
Những đêm hội hè sương đậm lá cây
Tôi mải mê xem đến canh khuya muộn
Điệu múa giậm chân ồn ào vui nhộn,
Dăm bác thợ cày rượu đã ngà say
Gửi bởi Biển nhớ ngày 08/02/2007 02:51
(Михаил Юрьевич Лермонтов)
(viết về cái chết của nhà thơ Puskin)
Anh chết rồi thi sĩ!
Sống chết vì danh dự-
Bị miệng đời thoá mạ vu oan,
Anh ra đi, mang nặng trong tim
Một phát đạn, lòng khát khao rửa hận,
Rũ xuống rồi mãi đầu kiêu hãnh!...
Cái nhục bởi những điều xúc phạm nhỏ nhen
Tâm hồn thơ không đủ sức nhịn nhường,
Anh đã đứng lên đương đầu chống lại
Lẽ của cả giới thượng lưu quí phái.
Chỉ một mình như trước... Chúng giết anh!
Chúng giết anh !… Giờ khóc lóc nghĩa tình,
Rồi nức nở những lời khen trống rỗng,
Rồi biện bạch tuôn lời lảm nhảm
Để làm chi ? Án số mệnh quyết rồi !…
Không phải ư thoạt tiên chính các người
Đã tàn nhẫn đuổi xua tài năng tự do, can trường của thi sĩ ?
Và đám cháy nhúm nhen âm ỉ
Các người đã thổi bùng lên làm chuyện mua vui ?
Phải thế chăng? Thì vui thú đi thôi
Những tủi cực sau cùng anh không chịu nổi
Vụt tắt rồi như đuốc hồng khối thiên tài vĩ đại
Vòng hoa vinh quang ủ rũ héo tàn.
Tên sát nhân giết anh đã lạnh lùng
Nhắm đòn giáng...không còn phương cứu giúp
Trái tim rỗng vẫn đều đặn đập
Súng trong tay nhằm trúng chẳng run.
Nhưng có gì đáng lạ?...Từ xa xăm,
Giống như hàng trăm tên đào tẩu khác.
Số phận lái bước đời phiêu giạt
Đến xứ sở ta tìm phú quí vinh hoa;
Hắn giễu cười ngạo mạn khinh khi
Phong tục và ngữ ngôn đất khách;
Niềm vinh quang của chúng ta hắn đâu thương tiếc
Hắn đã không hiểu nổi trong giây phút khủng khiếp kia
Súng hắn đã nhằm bắn thẳng vào chi?...
Anh bị giết, thân về mồ lạnh,
Cũng như chàng ca sĩ xưa, chưa nổi danh, mà đáng mến,
Con mồi của lòng hiềm tị ngu si,
Chàng ca sĩ mà anh đã ngợi ca bằng những lời thơ trác tuyệt diệu kỳ,
Cũng ngã xuống như anh bởi bàn tay độc ác,
Cớ sao anh lại bỏ những lạc thú đơn sơ và tình thân chất phác
Để bước vào thế giới tị hiềm và ngột ngạt đối với một trái tim
Bừng cháy tự do và chứa bao ước vọng!
Sao anh lại đưa tay cho những kẻ đặt điều hèn mọn!
Sao anh lại tin vào những lời, những vuốt ve giả dối điêu toa;
Anh, người từ thiếu thời đã thấu hiểu con người ta?...
Chúng đã gỡ vòng hoa trước đây, thay vào cho anh vòng nguyệt quế,
Nhưng gai góc ngấm ngầm hung dữ
Đã chích đâm vừng trán tinh khôi,
Những phút giây cuối cùng của đời anh bị đầu độc dập vùi
Bởi tiếng thì thào nham hiểm của lũ ngu si giễu cợt.
Và anh chết- mang theo nỗi khát thèm trả thù mà không trả thù được,
Cùng nỗi đắng cay thầm lặng của những hy vọng bị dối lừa.
Đã lặng rồi, kể từ buổi nay đi
Không bao giờ còn vang lên những âm thanh của những bài ca trác tuyệt.
Nơi ngụ mới của thi nhân u buồn và chật hẹp,
Đôi môi người đã ngậm chặt ngàn thu.
Còn các người, lũ cháu con kiêu ngạo khinh khi
Của bọn cha ông nổi danh vì những trò đểu giả
Những mảnh vỡ được gắn bằng gót chân nô lệ
Bằng trò rỡn đùa hạnh phúc của các dòng họ bị chèn ép tang thương!
- Các người, một đám tham lam xúm xít bên ngai vàng
Lũ đao phủ giết Tự do, Thiên tài và Niềm vinh hiển !
Trước mặt các người quan toà và chân lý - thẩy đều câm miệng !
- Các người núp dưới bóng luật pháp chở che
Nhưng còn phán xét cuối cùng của Chúa, hỡi lỹ con cưng của đồi truỵ xấu xa!
Còn toà án lôi đình đang chờ các ngươi đó!
Mọi ý nghĩ và việc làm toà án ấy đều thông tường trước cả,
Với tiếng vang toà án ấy dửng dưng.
Khi đó các người có quen thói gièm pha thì cũng bằng không
Gièm pha không giúp gì các ngươi lần nữa,
Và có đem tất cả máu đen của các người mà gột rửa
Cũng không sạch vết máu đỏ chính nghĩa của thi nhân
Trang trong tổng số 9 trang (88 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] ›Trang sau »Trang cuối