Trang trong tổng số 9 trang (88 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Có một mùa đông nào đó (Nguyễn Phong Việt): trả lời

@: "Trách móc" gần như dạng hờn dỗi làm mình làm mẩy ý :)
Cứ "Trách" nhưng đừng "Oán" :p

Ảnh đại diện

Nỗi buồn của mặt trăng (Charles Baudelaire): Bản dịch của Hải Đà

Đêm hôm ấy trăng mơ màng uể oải
Gối chăn êm xinh đẹp dáng ngây thơ
Dịu dàng quá bàn tay nàng lơ đãng
Ngực căng tròn ve vuốt bước vào mơ

Lưng trắng mịn qua bao mùa tuyết phủ
Trong từng cơn hấp hối vẫn hoài trông
Từ đôi mắt cuồng điên màu bạch nguyệt
Vút trời cao chất ngất nở đầy bông

Trên thế gian những đôi khi nhàn nhã
Âm thầm rơi giọt lệ khóc mưa ròng
Một thi sĩ tâm đồng… thao thức nhớ

Đưa tay mình hứng lệ tái tê lòng
Màu phản chiếu lung linh như ngọc bích
Dấu trong tim xa vắng ánh dương hồng …

Ảnh đại diện

Nỗi buồn của mặt trăng (Charles Baudelaire): Bản dịch của Vũ Đình Liên

Đêm nay trăng mơ màng, dáng trễ nải hơn
Như một người đẹp, trên chồng gối mềm nằm tựa
Với đôi bàn tay nhẹ nhàng, lơ đãng sẽ mơ man
Những đường êm đôi vú trước khi nàng ngủ

Trên lưng những đám mây như sa tanh mềm, đỏ
Uể oải, rã rời, nàng khoan khoái say sưa
Và tầm mắt nhìn xa những bức tranh trắng xoá
Từ chân trời bốc lên như những đám hoa

Đôi khi lả lướt mơ màng, ả Hằng trên mặt đất
Để một giọt lệ từ mắt nàng kín đáo nhẹ rơi
Một nhà thơ kính cẩn, ghét giấc ngủ của con người

Đưa bàn tay hứng giọt lệ mờ xanh nhạt
Óng ánh năm màu như một hòn ngọc thạch
Và giấu kín trong trái tim xa con mắt mặt trời


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Tre Việt Nam (Nguyễn Duy): Tre Việt Nam

Câu đó chính xác như trí nhớ của PVCT. BN thích và nhớ bài này từ khi học lớp 4 (thuộc nhưng không nhớ chính xác câu chữ)

TRE VIỆT NAM
Tác giả: Nguyễn Duy
(Nguồn: tuyển tập thơ Nguyễn Duy)

Tre xanh xanh tự bao giờ?
Chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh...
Thân gầy guộc, lá mong manh
Mà sao lên lũy lên thành tre ơi!
Ở đâu tre cũng xanh tươi
Cho dù đất sỏi, đá vôi bạc màu
Có gì đâu, có gì đâu
Mỡ màu ít chất dồn lâu hóa nhiều
Rễ siêng không ngại đất nghèo
Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù
Vươn mình trong gió tre đu
Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành
Yêu nhiều nắng nỏ, trời xanh
Tre xanh không đứng khuất mình bóng râm
Bão bùng thân bọc lấy thân
Tay ôm, tay níu tre gần nhau thêm
Thương nhau tre chẳng ở riêng
Lũy thành từ đó mà lên hỡi người!
Chẳng may thân gãy, cành rơi
Vẫn nguyên cái gốc truyền đời cho măng
Nòi tre đâu chịu mọc cong
Chưa lên đã nhọn như chông lạ thường!
Lưng trần phơi nắng, phơi sương
Có manh áo cộc tre nhường cho con
Măng non là búp măng non
Đã mang dáng thẳng thân tròn của tre
Năm qua đi, tháng qua đi
Tre già, măng mọc có gì lạ đâu!
Mai sau, mai sau, mai sau...
Đất xanh xanh mãi xanh màu tre xanh!

Ảnh đại diện

Tre Việt Nam (Nguyễn Duy): thảo luận thêm

Theo trí nhớ của mình thì một số câu đúng như xuandieu_tk21 đã nêu:
Cho dù đất sỏi đá vôi bạc màu
Rễ siêng không quản đất nghèo
có manh áo cộc tre nhường cho con

"Yêu nhiều nắng nỏ trời xanh
Tre kia không chịu khuất mình bóng râm".
Mình nhớ không nhầm thì phải là từ chịu. Hợp logic câu trên và thể hiện rõ khí phách, phương châm sống và sự ngay thẳng không cúi luồn

Ảnh đại diện

Chuông rạn vỡ (Charles Baudelaire): Bản dịch của Đặng Thế Kiệt

Có những đêm đông giá lạnh người
Bập bùng lò lửa, khói chơi vơi
Xô về kỉ niệm ngày xa vắng
Sương phủ chuông ngân đắng nỗi đời

Sướng nhỉ chuông còn dội tiếng vang
Tuy già vẫn dẻo vẫn hiên ngang
Trong thành cao giọng ngoan mùi đạo
Như một lão binh giữ vững làng

Hồn tôi đã rạn nứt từ lâu
Muốn hát bài ca chất chứa sầu
Dù giọng thường khi khàn yếu lắm
Ngập tràn khí lạnh suốt đêm thâu

Nghe như tiếng nấc một thương binh
Dưới đống xác người, vũng máu tanh
Co quắp, chết dần, không cục cựa
Người ta, ôi! đã bỏ quên mình

Ảnh đại diện

Điền gia xuân vọng (Cao Thích): Bản dịch của Trần Tuấn Khải

Ra cửa, chi chẳng thấy:
Nội cỏ vẻ xuân đầy.
Đáng tiếc không tri kỷ!
Cao Dương một bạn say...


Ngày xuân năm Mậu Tuất.
Ảnh đại diện

Đêm trắng ở Ackhănghen (Evgeny Evtushenko): Белые ночи b Архангельскe

Белые ночи — сплошное «быть может»...
Светится что-то и странно тревожит —
может быть, солнце, а может, луна.
Может быть, с грустью, а может, с весельем,
может, Архангельском, может, Марселем
бродят новехонькие штурмана.

С ними в обнику официантки,
а под бровями, как лодки-ледянки,
ходят, покачиваясь, глаза.
Разве подскажут шалонника гулы,
надо ли им отстранять свои губы?
Может быть, надо, а может, нельзя.

Чайки над мачтами с криками вьются —
может быть, плачут, а может, смеются.
И у причала, прощаясь, моряк
женщину в губы целует протяжно:
«Как твое имя?» — «Это не важно...»
Может, и так, а быть может, не так.

Вот он восходит по трапу на шхуну:
«Я привезу тебе нерпичью шкуру!»
Ну, а забыл, что не знает — куда.
Женщина молча стоять остается.
Кто его знает - быть может, вернется,
может быть, нет, ну а может быть, да.

Чудится мне у причала невольно:
чайки — не чайки, волны — не волны,
он и она — не он и она:
все это — белых ночей переливы,
все это — только наплывы, наплывы,
может, бессоницы, может быть, сна.

Шхуна гудит напряженно, прощально.
Он уже больше не смотрит печально.
Вот он, отдельный, далекий, плывет,
смачно спуская соленые шутки
в может быть море, на может быть шхуне,
может быть, тот, а быть может, не тот.

И безымянно стоит у причала —
может, конец, а быть может, начало —
женщина в легоньком сером пальто,
медленно тая комочком тумана,—
может быть, Вера, а может, Тамара,
может быть, Зоя, а может, никто...


(1964)
Ảnh đại diện

Thanh bình (Vũ Hoàng Chương): Bản dịch của Vũ Hoàng Chương

Thành Tầm Dương nằm cao đóng cửa
Lệch càn khôn đã nửa đời say
Lăng tằng phong cốt bấy nay
Tiếc chi hoa rụng chừ đây hỡi lòng!
Hình hài có hay không chẳng thiết
Thì việc đời quên hết đã sao?
Đèn khuya lửa quỷ đêm nào
Trong mơ nối lại Nguồn Đào ước xưa...
Trọn ngày tháng lũ ta vui đấy
Đừng ai cho việc ấy lạ đời!
Tìm đâu xa - thế nhân ơi!
Chính nơi lửa khói là nơi thanh bình.

Ảnh đại diện

Chỉ cần được thấy người cười vui (Nguyễn Phong Việt): Người ta bảo không thể có nụ cười

Người ta bảo không thể có nụ cười
Khi trong lòng trĩu nặng đớn đau

Em đã sống những tháng ngày như thế
Đóng chặt tâm hồn lặng lẽ sớm chiều hôm
Chẳng thiết tìm vui bởi biết mình sẽ chỉ buồn hơn
Khi cuộc đời ngoài kia chút nắng vàng ngày vui đã vụt tắt

Khi cuộc đời ngoài kia một thoáng gió bay cũng chơi trò cút bắt
Một đoá hoa tàn cũng đòi quyền hợm hĩnh kiêu căng
Một bàn tay đưa cũng ngã giá nhì nhằng
Ngoài kia là những con đường quanh co vui buồn
Mà em không đủ tài cán để tránh nổi buồn, để chỉ nhặt niềm vui

Những ngày mai sót lại rồi có sẽ ngoai nguôi ??
Em không biết mà cũng chẳng có gì là quan trọng
Đâu thể có bể dâu đàng sau một cánh cửa đã đóng
Cuộc đời cũng chẳng buồn đặt tựa cho những ngày tháng không tên


Khách Vô Danh: Nhưng đâu đó tận cùng tâm hồn còn kỉ niệm không quên
Nên chỉ mong được thấy người cười vui
Là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười
(Em cũng chỉ biết lừa dối mình bằng suy nghĩ của một người chỉ còn lại đơn côi
Để nụ cười thay mưa trở về trên mắt môi !) ...


Một bài (không rõ tác giả) hoạ lại bài "Chỉ cần được thấy người cười vui"

Trang trong tổng số 9 trang (88 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: