Trang trong tổng số 4 trang (32 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Gặp nhau (Bagriana Elisaveta): Bản dịch của Phạm Hổ

Dấu chân anh đã giục em
Chạy trong cát lún, mau tìm gặp anh
Đỉnh đồi... em vụt kêu lên:
Ôi! như buổi gặp đầu tiên... chiều nào!

Chân trời in dáng lớn cao
Anh dang chân, tóc hoà vào trong mây
Thấy em, anh mở vòng tay
Như ôm cả đất trời này cùng em

Hãy nghe nhịp đập con tim
Hãy nhìn em khóc và tin chắc rằng
Chưa ai ôm em như anh
Chưa ai, em đã để dành vòng tay

Nếu niềm vui quá tròn đầy
Nếu như Thượng Đế vốn hay thương người
Cho em được sớm lìa đời
Từ giây phút ấy... em cười nhận ngay!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Ngày cuối cùng (Bagriana Elisaveta): Bản dịch của Phạm Hổ

Tạm biệt em góc im ắng của đại dương, nơi không bao giờ tôi còn gặp lại
Như một giấc mơ, giấc mơ đẹp nhất của đời ta là mùa hạ năm nay
Ta được sống giữa những bãi cát và những ngọn đồi xa xa khi chiều đến
Mặt trời xuống chậm dần để có thể chiếu ngời từng ngọn cỏ, lá cây

Lần cuối cùng, trong tóc tôi, ngọn gió ngang tàng rít mạnh
Lần cuối cùng, tôi uống không khí mặn mà, đậm đặc như một bụi cây
Lần cuối cùng, dưới chân tôi, với đá ghềnh, thuỷ triều đang nô giỡn
Những tia nước đùa bắn vọt lên còn đẹp hơn cả những vòi phun nước ở Vecxay

Tôi sẽ không còn đến dưới bóng mát cối xay gió
Cây lau cạnh đó ánh ngời như vàng trong
Cũng không xuống các bậc thang để gọi bác chèo thuyền

Tôi sẽ không còn được thức giấc giữa đêm khuya với ngọn hải đăng đang nhảy múa
hoặc vào lúc rạng đông với tiếng những người đánh cá ra khơi
Mai sớm, tôi lại sẽ lên đường rong ruổi, còn em, mãi mãi em là giấc mơ, ta được sống nơi đây


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Những chiếc vỏ ốc (Bagriana Elisaveta): Bản dịch của Phạm Hổ

Hãy nghe đại dương thở, tràn ngập, lúc triều lên
Hãy nhìn ngực đại dương lõm xuống nặng nề, xanh biếc và ánh lên màu đồng sáng
Nhưng kìa thuỷ triều đang xuống và đoàn quân có bờm trắng đang rút lui
để kéo đi chinh phục đất đai châu Mỹ xa vời

Bãi cát, nước rút đi, trở lại lặng im, và trong lòng bàn tay sẫm ướt của nó
Lẫn giữa cát và rêu, những vỏ ốc hiện ra lấp lánh
Tôi cúi xuống nhặt đầy cả hai bàn tay để kết thành xâu chuỗi
Xâu chuỗi như một kỷ niệm tôi sẽ mang về bên đất nước tôi xa xôi

Để những ngày rỗng không, ngột ngạt, những ngày thiếu niềm vui và thư tín
Tôi gặp lại trên từng vỏ ốc, một ngày, một phút giây, được sống ở nơi đây
Đại dương không bờ, gió biển và những tảng đá đen dựng đứng

Những đọt buồm ở chân trời, tiếng kêu the thé của hải âu
Và con sóng muôn vẻ đời tôi, như đang tự do cuồn cuộn
để lại đằng sau, như những chiếc vỏ ốc kia, mấy đoạn thơ này


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Người đánh cá (Bagriana Elisaveta): Bản dịch của Phạm Hổ

Bến vắng vẻ. Những người đánh cá đã về nhà, trán rám nắng
Nước biển như được vẽ trong tranh, im lặng, mơ hồ
Và trên mặt nước, những chiếc thuyền như một đàn chim đang nghỉ ngơi xếp cánh
Soi ngắm bóng mình, mũi thuyền đắm xuống màu nước sâu

Trong không khí, mùi hắc ín nồng cay, bay phảng phất
Một người đánh cá trẻ, áo phanh ngực, tẩu ngậm mồm
Đã kéo chiếc thuyền của mình lên bãi cát
và cúi xuống trước nó, chìm đắm và im lặng như để nguyện cầu

Bởi vì sáng mai, lúc hừng đông, nhẹ và nhanh như trong mộng
Nó sẽ mang anh đi trên những ngọn sóng bạc đầu đại dương
và có thể chẳng bao giờ mang anh về lại

Nhưng đêm nay, vô tư như đứa trẻ, anh vẫn thấy ngủ ngon thiêm thiếp
Và anh nhìn thấy trong mơ, kiêu kỳ và sôi nổi như người tình nhân, như số kiếp
cả mặt biển mênh mông đang gọi anh, với những vực sâu bí ẩn khôn cùng


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Gửi đất nước (Petőfi Sándor): Bản dịch của Phạm Hổ

Hãy kéo lên những hồi chuông báo động
Tự tay tôi, tôi kéo mạnh dây chuông
Và tôi run, không phải vì khiếp sợ
Tràn ngập tim tôi: đau xót, giận hờn

Tôi đau xót vì thấy cơn giông tố mới
Đang đe doạ Tổ quốc tôi, hiện còn tàn phá
Giận hờn, giận hờn vì chúng ta đã chịu buông tay
Và giấc ngủ dài trĩu nặng mắt ta đây

Một ngày qua, đất nước đã giật mình
Lo lắng nghe địa cầu xục rục
Rồi đất nước lại từ từ quay mặt
Ngủ tiếp thêm giấc ngủ triền miên

Đất nước khốn cùng, hãy mau thức dậy
Người có thể tiến lên phía trước ở hàng đầu
Nhưng người hãy còn mơ màng giấc ngủ
Và tụt dài, tụt mãi ở đằng sau

Giờ phút chót, đất nước ơi, thức dậy
Đừng để cho giấc ngủ nuốt luôn người
Nếu chậm trễ, khi bừng tỉnh giấc
Chỉ còn để ghi tên lên bia mộ mà thôi

Vùng lên! Đất nước vùng lên! Và chuộc lại
Trong một ngày, những lầm lỗi đã qua
"Mất tất cả, hay được trong tay tất cả!"
Hãy xem câu kia như khẩu hiệu dưới cờ

Chúng ta cam tâm sống tăm tối lâu rồi
Đến đất nước hôm nay không thuộc về ta nữa
Hãy làm cho mọi người thấy rõ
Không còn kẻ nào đến làm chủ nước ta

Nếu số phận muốn chúng ta phải chết
Thì chúng cứ đến đây tiêu diệt chúng ta
Tộ sợ chết, nhưng tôi thú thật
Chỉ sợ thôi, cái chết xấu xa

Chúng ta sẽ chết, nếu cần phải chết
Nhưng chúng ta phải biết chết anh hùng
Những kẻ nào đã đày đoạ ta tàn khốc
Phải làm cho chúng nó khóc thảm thương

Trong mỗi người chúng ta, hãy sống lại
Người cháu của Người, hỡi Mích-lốt Zri-ny
Khi chiến đấu chúng ta hãy nhớ
Rằng Tổ quốc thân yêu đang giao phó ở ta đây

Thì lúc đó ta sẽ thành vô địch
Cuộc sống, vinh quang, đều chờ đón chúng ta
Và lúc đó sẽ về ta vĩnh viễn
Của cải mà ta không có được hôm qua

Vùng lên Tổ quốc, vùng lên dân tộc nước Hung
Hãy xông ra trận tiền nhất loạt
Nhanh như làn chớp loé ngời
Và dữ dội bất ngờ, hãy lao vào kẻ địch

Và địch ở đâu? Ồ, đừng hỏi
Địch cùng cùng, bạn nhìn đâu cũng thấy
Nhưng nguy hiểm vô cùng vẫn là hắn đấy
Thằng địch trốn vào tim ta như một bạn hiền

Thằng gian giảo nhất đang lẫn trong chúng ta
Đó là thằng em nhuốc nhơ và thằng phản bội
Một đứa hư làm hại cả đám đông
Như thuốc độc len hoà trong cốc rượu

Hãy giết chết những thằng thế đó
Dẫu người thi hành lệnh ấy có già tay
Gieo máu đỏ trên những đường thành phố
Đến cửa sổ kia máu cũng dâng đầy

Chúng ta sẽ đuổi quân thù không nhọc mệt
Nếu những thằng gian loại ấy bị tiêu trừ
Tôi tạm gác thơ ca - và chạy nhanh lên gác
Kéo những hồi chuông báo động nơi nơi


Pest, 8-1848

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

1848 (Petőfi Sándor): Bản dịch của Phạm Hổ

Một nghìn tám trăm bốn tám: ngôi sao sáng
Ngôi sao mai, bình minh các dân tộc
Và ngày đã lên, quả đất thức dậy rồi
Bình minh đến gần, đêm tối vội tháo lui
Khuôn mặt đỏ
Và trán của rạng đông phản chiếu xuống thế gian
Một tia nắng dữ dội, một ánh sáng âm thầm
Đó là màu đỏ của máu, của hờn căm, nhục nhã
Trong ánh mắt, bao dân tộc ngẩng đầu

Đêm nô lệ đã làm ta xấu hổ
Hỡi loài bạo tàn, nỗi căm hờn ta sẽ trút xuống đầu bay
Trước giờ cầu khẩn ban mai
Chúng ta sẽ lấy máu rửa bàn thờ Thượng đế
Trong khi ta ngủ
Kẻ thù chúng ta đã hèn hạ
Đâm chúng ta rớm máu ở tim
Hòng làm lụi tàn ngọn lửa đời ta
Nhưng trong mạch máu các dân tộc hãy còn đủ máu
Để tội ác chúng làm, đến trời xanh dội thấu

Và biển dựng lên, im lìm kinh ngạc
Và biển dựng lên và quả đất chuyển rung
Sóng biển xô nhau, trào lên, dữ dội
Cuốn lên thành bao tường luỹ kinh hồn
Thuyền chòng chành nghiêng ngả
Buồm bẩn rách tươm
Giống như quả tim người hoa tiêu
Đầu óc tê đi trong cơn dày xé
Một mình chỉ một mình đứng thẳng trong màu đỏ áo rách xơ

Quả đất là một bãi chiến trường rộng lớn
Mỗi con người, một chiến sĩ, mỗi bàn tay, một lưỡi gươm
Và tôi thấy gì ở dưới chân tôi
Những xiềng xích gãy tung, những ngai vàng sụp đổ
Hãy ném chúng vào trong lửa
Hay không! không!
Chúng ta sẽ đưa chúng vào viện bảo tàng
Dán nhãn hiệu rõ ràng
Nếu không sau này những lớp con lớp cháu
Nhìn đống sắt vụn này, làm sao hiểu thấu

Thời đại lớn lao! Sự tiên đoán của chữ viết giờ đây thực hiện
Một đàn thôi, và chỉ một gia đình
Còn tự do, tất cả mọi người chung ở đấy niềm tin
Những tượng thánh cổ xưa
Đã bị đổ nhào
Đá tạc chúng sẽ trở về với đất
Nhà thờ mới thiêng liêng sẽ được dựng xây
Nóc nhà thờ là bầu trời xanh thẳm
Chiếu sáng nhà thờ là mặt trời đây


Debrecen, cuối tháng 10 đến 16-11-1848

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Thay mặt nhân dân (Petőfi Sándor): Bản dịch của Phạm Hổ

Hãy gấp rút trao cho dân những gì dân đòi hỏi
Các ngài không biết ư: dân mà vùng lên sẽ thành niềm kinh hãi
Khi dân không đòi, mà giật lấy, chẳng buông ra
Có thật các ngài chưa nghe tên của Gioóc Đô-xa
Các ngài bắt Đô-xa ngồi trên sắt nung thiêu chết
Nhưng tâm hồn Đô-xa lửa nào thiêu huỷ được
Vì tâm hồn Người rừng rực cháy luôn
Hãy coi chừng, ngọn lửa Người còn gieo lắm tai ương

Trước kia, dân chỉ đòi thức ăn để sống
Vì như loài thú thôi, dân đã sống bấy nay
Từ kiếp thú, giờ dân thành người thật
Và cho người đó, quyền lợi phải trao tay
Quyền lợi! Phải trao quyền lợi làm người cho quần chúng
Thiếu quyền lợi là một tổn thương rất lớn
Đối với danh dự những con người Thượng đế sinh ra
Kẻ nào không trao, Thượng đế sẽ không tha

Tại sao các ngài hưởng đủ điều ân huệ
Tại sao quyền lợi kia chỉ có nghĩa với các ngài?
Cha ông các ngài chiếm đất đai Tổ quốc
Nhưng chính mồ hôi của dân đã chảy dài trên đất
Có nghĩa gì đâu khi mồm có thể nói: mỏ đây!
Mà phải có những bàn tay moi lấy đất này
Cho tới lúc những vỉa vàng xuất hiện
Không giá trị gì ư? Những bàn tay lao động?

Và các ngài, các ngài đã từng tuyên bố huênh hoang
"Tổ quốc này, quyền lợi này là của chúng ta"
Các ngài sẽ làm gì, chỉ các ngài thôi, khi địch đến
Tấn công các ngài, Tổ quốc các ngài?
Xin lỗi vậy, tôi nêu lên câu hỏi
Phần nào tôi đã quên những chiến công anh dũng của các ngài ở Đ-ơ
Các ngài có định dựng một kỳ đài vòi vọi
Dưới chân những anh hùng hôm ấy xéo nhanh chân?

Nhân danh vinh quang của toàn nhân loại
Quyền lợi kia, các ngài hãy trao trả nhân dân
Nhân danh cả Tổ quốc có thể bị nguy vong
Nếu thiếu nhân dân, rường cột mới của bức thành chống địch
Những hoa hồng của Hiến pháp kia, các ngài giành chiếm hết
Chỉ để cho dân toàn những cành gai
Hãy gieo quanh các ngài những cánh hồng tươi đẹp
Và hãy nhận phần mình, phần những cành gai

Hãy gấp rút trao cho dân những gì dân đòi hỏi
Các ngài không biết ư: dân mà vùng lên sẽ thành niềm kinh hãi
Khi dân không đòi, mà giật lấy, chẳng buông ra
Có thật các ngài chưa nghe tên của Gioóc Đô-xa
Các ngài bắt Đô-xa ngồi trên sắt nung thiêu chết
Nhưng tâm hồn Đô-xa lửa nào thiêu huỷ được
Vì tâm hồn Người rừng rực cháy luôn
Hãy coi chừng, ngọn lửa Người còn gieo lắm tai ương


Pest, 3-2847

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Lính áo rách (Petőfi Sándor): Bản dịch của Phạm Hổ

Tôi có thể tô điểm cho thơ tôi
Nhiều giọng hiền lành, nhiều vần êm ái
Rất thích hợp với những phòng khách sang
Khi giao du với các ngài quý phái

Nhưng ý nghĩ tôi không thể chây lười
Như những chàng trai trẻ ham chơi
Những kẻ vô nghề chăm ăn mặc
Những gã ma-cà-bông, tay đi găng đẹp

Là gươm không hồn, là ca-nông câm tiếng
Họ đắm mình trong một giấc ngủ của rỉ hoen
Cuộc chiến đấu còn kéo dài... bao tư tưởng
Giữa trận tiền, đã thay họ xông lên

Hỡi thời đại của tôi, tôi đang tham chiến
Cùng với bao nhiêu bộ đội của người
Bằng những vần thơ tôi chiến đấu
Những vần thơ, những người lính trẻ tươi

Những người lính anh hùng tuy áo rách
Những con người đánh địch khoẻ và hăng
Cái gì làm vẻ vang người chiến sĩ?
Binh phục ư? Không! Lòng quả cảm quên mình

Đối với tôi, tôi không cần biết rõ
Rằng thơ tôi có sống sót hay không
Trong chiến đấu, nếu chúng cần ngã xuống
Thì được thôi, chúng hãy tử vong

Sách thơ ta ơi, ngươi sẽ bao vinh dự
Làm nơi ngủ yên những ý nghĩ đã chết của ta
Vì lúc ấy ngươi sẽ là nghĩa địa
Của những anh hùng chết để được tự do


Pest, 4-1847

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Xét xử (Petőfi Sándor): Bản dịch của Phạm Hổ

Tôi đã giở từng trang lịch sử và đọc đến những dòng chữ cuối cùng
Ôi, lịch sử chúng ta chỉ là một dòng sông máu
Đã bắt nguồn giữa những hòn đá nguyên thuỷ thuở hỗn mang
Và cuồn cuộn, triền miên trôi đến tận bây giờ
Bạn đừng tưởng nay có thể ngăn dòng sông lại được
Ngăn nước dòng sông chỉ có đại dương
Một sông máu chỉ có thể hoà tan vào biển máu
Và tôi thấy những ngày khủng khiếp đến gần
Khủng khiếp loài người chưa từng thấy - Hoà bình hiện nay
Giống như sự im lặng nặng nề của chết chóc
Sau chớp giật, người ta chờ sét nổ tung trời đất
Tương lai ơi, áo khoác của người giấu che bao bí ẩn
Nhưng linh tính tôi kỳ diệu đã chọc thủng được rồi
Tôi thấy cả ngày mai ẩn náu bên sau
Thoạt làm tôi sợ hãi lo âu
Nhưng sau đó làm tim tôi run lên vì sung sướng
Thần chiến tranh lại khoác áo bào, và nắm chặt chuôi gươm
Nhảy lên ngựa, phi đến tận cùng quả đất
Thần kêu gọi các dân tộc hãy giao tranh định đoạt
Và quả đất giờ đây chỉ còn đối mặt: hai phe
Người hiền và kẻ ác. Những người hiền hay thua trận trước kia
Sẽ chiến thắng - Mặc kệ cho trận đấu này chiến thắng
Có gây thành biển máu mênh mông vì đây sẽ là lời tuyên án
Mà Thượng đế đã hẹn với ta qua miệng những kẻ tiên tri
Ngày xử án sẽ thấy một sự bắt đầu xuất hiện
Hạnh phúc muôn đời, không phải tìm tận đâu xa
Tận trời cao, vì trời cao sẽ xuống dưới chân ta


Pest, 4-1847

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Lâu đài và lều tranh (Petőfi Sándor): Bản dịch của Phạm Hổ

Hỡi lâu đài, vì đâu mi tự kiêu đến thế
Có phải vì chủ mi bóng lộn mĩ miều?
Đầy người chủ mi, kim cương lấp lánh
Chỉ cốt giấu che một quả tim nghèo
Hãy vứt bỏ gấm nhung trên người họ
Những gấm nhung bao kẻ hầu hạ đắp lên
Bàn tay Thượng đế không còn nữa
Chỉ còn trơ một ít bùn đen

Chủ mi lấy đâu ra bao của cải
Những thứ làm cho hắn có uy quyền?
Ở nơi loài diều hâu vồ con chim mẹ
Và xé nát ra, uống máu triền miên
Trong lúc diều hâu ngon tiệc máu
Trong tổ chim ở bụi gần bên
Đàn chim nhỏ khóc gào gọi mẹ
Ôi, vắng mãi rồi, bóng dáng mẹ chim

Hỡi lâu đài tự kiêu, hãy phô trương cho mọi người cùng thấy
Những kho tàng rực rỡ, cướp mang về
Hãy cứ chói ngời lên, không lâu nữa
Vì giờ mi tắt thở đã gần kề
Và ta muốn mau mau được thấy
Những bức tường của mi rạn nứt lung lay
Khi sụp đổ sẽ nghiền tan xác
Những thằng khốn nạn, chủ mi

Và hỡi người, túp lều tranh khiêm tốn
Nép bên chân bóng lộn lâu đài
Sao cứ nấp mình dưới cành lá rậm
Người muốn giấu che sự nghèo khổ muôn đời?
Hãy mở cửa cho tôi, túp lều tăm tối
Có cần chi những trang sức bên ngoài
Tôi yêu một quả tim chân thật
Trong bóng tối túp lều, bao ánh sáng rạng soi

Thiêng liêng sao ngưỡng cửa tôi bước qua
Ngưỡng cửa những túp lều thiêng liêng thật
Ở nơi đây những tâm hồn lớn ra đời
Ở nơi đây Thượng đế tin giao những người cứu thế
Chính từ những túp lều tranh xuất hiện
Những con người vì nhân loại hiến thân
Những kẻ nhè đầu dân cưỡi cổ
Chỉ thí cho dân: khinh ghét, nghèo nàn

Hỡi bà con nghèo khổ, chớ sợ chi
Sẽ đến với bà con những ngày tươi đẹp
Nếu hiện tại và quá khứ phụ bà con
Tương lai sẽ thuộc về bà con đời đời kiếp kiếp
Tôi kính yêu quỳ dưới mái tranh này
Có bếp lửa thiêng liêng mà khiêm tốn
Hãy ban cho tôi mọi sự tốt lành
Hỡi những bà con nghèo mà tôi thờ kính


Pest, 1-1847

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]

Trang trong tổng số 4 trang (32 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: